"Sao thế? Sao mặt đỏ thế này?" Ôn Dao tưởng cô không khỏe, vội vàng đưa tay sờ trán cô,
"Nóng quá, không phải thật sự sốt rồi chứ?"
Trình Tuế Ninh nắm chặt điện thoại lắc đầu, cô không thể nói với Ôn Dao về tâm trạng hiện tại của mình. Bản thân cô cũng không thể lý giải được, chỉ cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, nhịp tim đập nhanh từng hồi.
Ninh Ninh!
Trình Tuế Ninh khó khăn tìm lại giọng nói của mình để nói với Ôn Dao: Không sốt đâu.
Về đến phòng, cô gục xuống bàn, như vậy có thể khiến tim cô dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Nghi thấy cô bất thường, đến hỏi vài câu, cô đều không có sức để trả lời.
Ôn Dao lắc đầu với Thẩm Nghi,
"Có thể bị cảm, không có tinh thần."
Cứ nằm như vậy năm phút, Trình Tuế Ninh đột nhiên lại cầm điện thoại đứng dậy, đi ra ngoài ký túc xá.
Thẩm Nghi:
"Mười giờ điểm danh đấy, cậu đi đâu vậy?"
Trình Tuế Ninh lúng túng ngoái đầu lại, mặt đỏ bừng,
"Mình phải gọi điện thoại."
… Thẩm Nghi nghĩ chắc chắn Trình Tuế Ninh bị ốm rồi, cô ấy gật đầu,
"Nhớ về trước mười giờ nhé."
Trình Tuế Ninh đi đến cuối hành lang tầng này, cô gọi điện cho Lê Lê – bạn thân nhất hồi cấp ba và cũng là người duy nhất biết cô thích Chu Ôn Yến.
"Cậu nói xem phải làm sao đây?"
Lê Lê rõ ràng có kinh nghiệm hơn cô,
"Thế này, cậu gửi một sticker dễ thương cho cậu ấy trước, sau đó đợi cậu ấy trả lời, là cậu ấy chủ động kết bạn với cậu, chúng ta xem tình hình rồi bàn tiếp những việc sau."
Trình Tuế Ninh ừ một tiếng.
Cửa sổ bên hành lang chưa đóng, gió to thổi tóc bay tán loạn, cô đi tới cúi người đưa tay đóng lại.
Bên tai Lê Lê đột nhiên lại hỏi cô,
"Ninh Ninh, đã đến nước này rồi, cậu chủ động một chút khiến cậu ấy trở thành của cậu đi."
Trình Tuế Ninh sững người, cô không phải chưa từng tưởng tượng, nhưng khi bị bạn nói thẳng ra, lòng cô vẫn thấy dao động vô cùng.
Cô im lặng mười mấy giây mới mở miệng: Mình không dám.
"Có gì mà không dám chứ, theo đuổi được thì ở bên nhau, không theo đuổi được thì cũng không phụ lòng cậu thích cậu ấy lâu như vậy."
Trình Tuế Ninh nhìn đêm trăng sáng này,
"Mình không dám nghĩ nhiều thế, chỉ mong bốn năm đại học sau có thể lặng lẽ nhìn cậu ấy. Lỡ như… mình sợ mình tham lam quá đến cả tư cách thầm thích cũng không có nữa."
Lê Lê không ngờ cô lại nói vậy, bên kia cũng im lặng rất lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!