Chương 45: “Biết lo cho người khác nhỉ.”

"Sách… đã thấy trong sách sinh học."

Nghe xong anh khẽ cười,

"Chạm như thế này thì sao?"

Vải quần anh hơi cứng, lúc nãy một cái chạm ấy, Trình Tuế Ninh cảm thấy có lẽ mình chưa thật sự chạm vào. Nhưng khoảng cách gần trong gang tấc, cô ngượng đến chỉ có thể nhắm mắt lắc đầu, … Không ạ.

Anh ừm một tiếng, giọng nói ngay bên tai cô, khẽ dỗ dành cô, càng giống đang dụ dỗ,

"Vậy Ninh Ninh có muốn xem không?"

Trình Tuế Ninh đeo khẩu trang vốn đã thiếu không khí, giờ càng khó chịu đựng từng giây. Cô khó nhọc mở mắt, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn anh.

Anh ở ngay phía trên cô, sợi dây chuyền từ trong áo rơi xuống, đập vào xương quai xanh của cô. Cả người Trình Tuế Ninh run lên, ngược lại càng nhìn anh chăm chú hơn.

Anh đẹp trai quá đỗi, ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt và gò má cũng trở nên mê hoặc.

Muốn không?

Muốn. Cô vô thức nói.

Lồng ngực anh rung lên, từ cổ họng phát ra âm thanh khàn đục, rồi môi anh từ tai áp xuống cổ, khi cô không nhịn được định túm lấy anh.

Chu Ôn Yến buông cô ra, đám mây trên nóc xe vừa hay trôi đi, ánh nắng chiếu vào in lên khuôn mặt anh, một nửa sáng, một nửa tối, không phân biệt được là cố ý hay xấu xa.

Anh cong môi, giọng nói khiến cô co rúm người lại, Nhóc háo sắc.

Rồi người đó ngồi trở lại, ra vẻ thanh tâm quả dục lắm,

"Bây giờ không cho xem."

Khoảng ba rưỡi chiều, ánh nắng quá đẹp, mùa đông thật hiếm khi có được.

Nhưng giờ này người có tiết học vẫn chưa tan, người không có tiết thời tiết lạnh thế này cũng chỉ ở trong ký túc xá.

Chu Ôn Yến đỗ xe ở lề đường rồi đi vào hiệu thuốc lúc trước.

Anh có vẻ ngoài và khí chất rất đẹp mắt, nhân viên và dược sĩ đều nhớ anh rất rõ, họ cùng nhau nhìn chằm chằm anh, rồi ánh mắt không hiểu sao lại cùng nhìn ra ngoài cửa hiệu, như đang tìm kiếm gì đó.

Chu Ôn Yến quen với những ánh mắt kiểu này, anh đứng bên quầy, cúi đầu nhìn một lúc rồi ngước mắt hỏi:

"Loại thuốc cảm nào có hiệu quả tốt hơn?"

Nhân viên ngẩn người hai giây mới phản ứng lại.

Nhưng có người còn mất bình tĩnh hơn cô ấy, cô ấy kéo dược sĩ vẫn chưa nói gì, dược sĩ ho khan hai tiếng che giấu sự thất thố,

"Triệu chứng chính là gì? Ho, chảy nước mũi hay đau sưng họng?"

Anh nghĩ một lát rồi nói:

"Khàn giọng, giọng mũi nặng."

Dược sĩ gật đầu, xoay người lấy một hộp thuốc từ kệ.

Lúc Chu Ôn Yến thanh toán, tay đang cầm điện thoại đột nhiên khựng lại, như có điều suy nghĩ rồi hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!