Chương 44: “Trước đây chưa từng có ai đối xử với anh như vậy.”

Trình Tuế Ninh giả vờ suốt mấy ngày liền, không hề nhắc đến hai tin nhắn đã thu hồi đó cho đến ngày trở về Bắc Thành.

Không biết có phải do cảm thấy có lỗi hay không mà cô uống thuốc rất đều đặn. Cảm cúm vốn đã đỡ hơn một chút, vậy mà tối qua đột nhiên trở nên rất nặng.

Suốt dọc đường cô đều đeo khẩu trang, trông rất uể oải. Đến sân bay Bắc Thành, khi Đàm Lâm định gọi taxi về trường thì Trình Tuế Ninh vừa nhận điện thoại xong đột nhiên nắm chặt điện thoại, gương mặt đỏ ửng ngăn anh ta lại.

"Không cần gọi taxi đâu."

Đàm Lâm không nghĩ nhiều,

"Có người từ trường đến đón chúng ta à?"

Cô ngẩn người một chút, rồi gật đầu,

"Cũng được tính là vậy."

Lúc đó Đàm Lâm còn nghĩ khoa thật chu đáo, cho đến khi anh ta ra khỏi sân bay, nhìn thấy chiếc xe ở lề đường mới thấy có gì đó không đúng.

Giây tiếp theo, khi thấy người trong xe bước ra, đôi mắt sau cặp kính cận cao độ của anh ta không kìm được mở to.

Chu Ôn Yến cúi người nhận lấy túi xách từ tay Trình Tuế Ninh, ánh mắt nhìn gương mặt cô, Em bị cảm à?

Giọng Trình Tuế Ninh vọng ra từ sau khẩu trang, nghe ồm ồm: Vâng.

"Sao lúc trước không nói?" Anh ôm eo cô, mở cửa ghế phụ, đỡ đầu cô, để cô ngồi vào trong.

"Em không muốn anh lo lắng." Trình Tuế Ninh nói xong, hơi không tự nhiên nhìn về phía Đàm Lâm. Cô nghĩ nếu mình ngồi ghế phụ thì Đàm Lâm một mình ngồi phía sau liệu có ổn không.

"Hiểu chuyện vậy sao?"

Giọng anh trầm trầm, không nghe ra cảm xúc. Thấy cô đứng không nhúc nhích, Chu Ôn Yến hơi nhíu mày, khẽ đẩy eo cô,

"Nhanh lên, gió lạnh lắm."

Sự thân mật ấy khiến Trình Tuế Ninh càng thêm lúng túng, không dám nhìn Đàm Lâm nữa.

Chu Ôn Yến đóng cửa xe giúp cô, sau đó mới quay sang nhìn Đàm Lâm.

Đàm Lâm cũng rất không tự nhiên, ở Đại học Kinh đô ai mà không biết Chu Ôn Yến chứ. Chu Ôn Yến vốn luôn được nâng niu, trong mắt người ngoài thì cao không với tới. Vì thế dù anh chỉ làm những việc rất bình thường cũng khiến người ta cảm thấy như được anh hạ mình.

Đàm Lâm nhìn Chu Ôn Yến khẽ gật đầu với mình rồi giúp mở cốp xe. Anh ta vội vàng để hành lý vào trong, rồi lóng ngóng ngồi lên ghế sau.

Khi xe chạy, đầu óc Đàm Lâm vẫn còn ngây ra.

Trong xe im lặng một lúc.

"Trong bình giữ nhiệt có sô -cô -la nóng." Chu Ôn Yến nói.

Trình Tuế Ninh ờ một tiếng rồi cầm bình lên mở ra, cô kéo khẩu trang xuống uống vài ngụm, sau đó đậy nắp định kéo khẩu trang lên.

Anh thấy vậy bèn bảo,

"Đừng đeo khẩu trang nữa, trong xe ngột ngạt."

Hơi nặng. Trình Tuế Ninh lắc đầu.

Chu Ôn Yến nhíu mày chặt hơn, định nói gì đó, ánh mắt thoáng thấy Đàm Lâm qua gương chiếu hậu lại mím môi không lên tiếng.

Ở ngã tư tiếp theo đang đợi đèn đỏ, Chu Ôn Yến cúi người về phía cô, Trình Tuế Ninh tưởng anh định hôn mình, theo phản xạ giơ tay định đẩy anh ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!