Giang Tự nghẹn lại tiếng ghê trong cổ họng chưa kịp thốt ra, khóe mắt liếc thấy Chu Ôn Yến hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
"Theo đuổi không được à?"
Anh không lên tiếng, mùi thuốc lá trong xe nồng đến mức nghẹt thở.
Giang Tự kéo dài giọng: Báo ứng rồi.
Đột nhiên, chiếc điện thoại Chu Ôn Yến vứt sang một bên rung lên, đối phương rất kiên trì, cứ gọi liên tục.
Anh nhíu mày, ánh mắt quét về phía màn hình, tên Đàm Thanh Vân cứ nhấp nháy liên tục.
Giang Tự thấy vậy, giọng điệu thay đổi:
"Điện thoại của mẹ cậu thì nghe một cái đi."
Chu Ôn Yến càng nhíu chặt mày hơn, ngước mắt liếc Giang Tự một cái rồi đưa tay cầm điện thoại lên nghe.
Giang Tự cười tươi lấy lòng.
Đàm Thanh Vân nghe thấy có người bắt máy, trong thoáng chốc mừng rỡ: A Yến?
Chu Ôn Yến im lặng một lúc rồi ừ một tiếng.
"Xuống máy bay rồi phải không? Về thẳng nhà chứ?"
Anh không muốn nói chuyện lắm, Đàm Thanh Vân biết tâm trạng chống đối của anh:
"Về đi, bố con vẫn đang đợi con."
Anh càng không vui khi nghe đến người đó: Biết rồi.
Chu Ôn Yến cúp điện thoại, Giang Tự nhìn sắc mặt anh:
"Thực ra chuyện đó dì cũng… cậu đừng… dì cũng khó xử lắm."
Anh ừ một tiếng, rồi cúi đầu rút thêm điếu thuốc nữa.
Ngày ba mươi Tết, Trình Dự Xuyên gọi điện cho Trình Tuế Ninh từ sáng sớm, giọng điệu vô cùng không tốt hỏi cô còn muốn về ăn Tết nữa không.
Trình Tuế Ninh nói không về, ông lập tức cúp máy.
Cô lặng lẽ cất điện thoại, chạy đến bên cạnh bà ngoại phụ giúp chuẩn bị bữa tối. Bà ngoại biết cô vừa gọi điện thoại nên lo lắng nhìn cô.
Trình Tuế Ninh lắc đầu cười, nói với bà cụ: Không sao đâu ạ.
Bây giờ cô đã quen rồi, ngay cả nỗi buồn cũng ngày càng ít đi.
Bà cụ cũng cười, nhét một viên thịt viên vừa chiên xong vào miệng cô.
Buổi tối căn nhà cũ đông vui, cả bàn lớn ngồi chật kín người. Em họ Khâu Niệm Niệm hôm nay đang học lớp 11, nửa năm không gặp cô, hào hứng kéo cô kể rất nhiều bí mật nhỏ. Nghe đến mức cậu mợ đứng bên cạnh cười mãi.
Muộn hơn một chút, những đĩa sủi cảo nóng hổi được bưng lên bàn. Trên tivi đang chiếu chương trình Xuân Vãn, người lớn trò chuyện về tình hình gần đây, men rượu dần ngấm.
Mấy đứa trẻ bọn họ dời qua ghế sofa, vừa xem Xuân Vãn vừa trò chuyện.
"Chị ơi, Đại học Kinh đô có nhiều trai đẹp lắm phải không?"
Trình Tuế Ninh nhìn Khâu Niệm Niệm gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!