Sao đi lâu thế?
Trình Tuế Ninh vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy giọng Lê Lê bên tai.
Trình Tuế Ninh lắc đầu. Lê Lê liếc nhìn Từ Lâm Viễn đã ngồi sang bên kia,
"Có chuyện gì với lớp trưởng Từ vậy? Lúc cậu ta vừa về sắc mặt tệ lắm, còn ngồi tránh xa cậu nữa."
Trình Tuế Ninh mím môi, đầu óc cô vẫn còn rối bời, không thể tập trung suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra với Từ Lâm Viễn. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm lon bia vị anh đào trước mặt, nghĩ một lúc rồi cầm lên uống một ngụm.
Lê Lê sợ hãi,
"Làm gì vậy, vừa nãy không phải nói hơi say rồi sao? Sao còn uống nữa?"
Mình… Trình Tuế Ninh không biết phải nói sao với Lê Lê.
Đột nhiên cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài.
Căn phòng đang ồn ào bỗng im bặt, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.
Trình Tuế Ninh thấy tim mình như ngừng đập, tay nắm chai càng chặt hơn.
Cô biết người vừa bước vào là ai.
Lê Lê không biết, cô ấy ngạc nhiên khi nhận ra khuôn mặt người đó, tay bấu chặt lấy Trình Tuế Ninh, thì thầm bên tai:
"Chu Ôn Yến, là Chu Ôn Yến."
Trình Tuế Ninh cúi đầu thấp hơn.
Ánh hào quang của Chu Ôn Yến quá mạnh mẽ, dù anh chỉ học ở trường Số Bảy một năm, nhưng người như anh dù chỉ ở một ngày cũng khiến người ta nhớ mãi không quên.
Các cô gái thì thầm bàn tán, ánh mắt các chàng trai không giấu được sự ngưỡng mộ, tóm lại mọi sự chú ý đều dồn về phía anh, ngay cả Lê Lê cũng không nhận ra sự bất thường của Trình Tuế Ninh.
Lộ Dật Luân đứng bên cạnh Chu Ôn Yến với vẻ tự hào như được chia sẻ vinh quang, cảm thấy mặt mũi sáng lạn hẳn lên. Anh ta chỉ về phía chỗ ngồi của mình:
"Anh Yến, chúng ta ngồi đằng kia."
Vừa nói xong mới thấy chỗ đó đã bị Từ Lâm Viễn ngồi mất.
Lộ Dật Luân nhíu mày,
"Mẹ nó, cậu ta làm gì vậy?"
Thái độ của Chu Ôn Yến rất thờ ơ, ánh mắt của người khác cũng chẳng khiến anh hứng thú gì. Anh ngước mắt nhìn Trình Tuế Ninh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô gái nhỏ run rẩy sống lưng mảnh khảnh, cúi đầu thấp hơn, gần như chạm vào bàn.
Phòng khá đông, hôm nay người đến nhiều, nhìn qua một lượt dường như không còn chỗ trống nào.
Lộ Dật Luân đang phân vân thì đột nhiên, Chu Ôn Yến ở bên cạnh bước đi.
Lê Lê vẫn đang chú ý rít lên bên tai Trình Tuế Ninh, cho đến khi Chu Ôn Yến ngồi xuống vị trí ban đầu của Từ Lâm Viễn bên cạnh Trình Tuế Ninh, cô ấy mới im bặt như bị bóp cổ.
Lúc này, ánh mắt ban đầu chỉ dồn vào một mình Chu Ôn Yến giờ chuyển sang cả hai người Chu Ôn Yến và Trình Tuế Ninh.
Mặc dù cả hai đều là nhân vật nổi tiếng thời cấp ba, nhưng quả thật chưa từng có bất kỳ tương tác nào. Các bạn học có mặt đều trao đổi ánh mắt với nhau. Nhưng ngoài chỗ trống bên cạnh Trình Tuế Ninh, có vẻ cũng không còn chỗ nào khác. Nghĩ vậy, ánh mắt tò mò của mọi người dần trở lại bình thường.
Nhưng Lê Lê thì không, ánh mắt cô ấy liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người. Tuy họ không nói chuyện, cũng không có tiếp xúc thân thể, thậm chí không có cả ánh mắt trao đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!