Chương 33: “Chu Ôn Yến, sinh nhật vui vẻ.”

Khi Trình Tuế Ninh mơ màng tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì đã gần 10 giờ.

Căn hộ yên ắng, cô mất vài giây mới nhớ ra mình đang ở nhà của Chu Ôn Yến.

Hơi thở lập tức nhẹ đi, Trình Tuế Ninh chớp chớp mắt rồi ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận mở cửa phòng ngủ.

Thò đầu ra ngoài dò xét, phát hiện phòng khách còn yên ắng hơn.

Chu Ôn Yến không có ở đây sao?

Trình Tuế Ninh đi ra ngoài nhìn quanh, thật sự không có người.

Chợt thoáng thấy, trên bàn trà trong phòng khách có điện thoại và ví tiền mà cô đã đánh rơi hôm qua.

Cô ngẩn người đi tới, đúng thật là của mình, không biết đã tìm thấy khi nào?

Trong lúc hoang mang, điện thoại bỗng rung lên.

Trình Tuế Ninh nhìn cái tên không ngừng nhấp nháy trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghe máy.

Chu Ôn Yến trở về căn hộ sau hai mươi phút, vừa mở cửa anh đã thấy ngay bàn trà trống trơn.

Lúc đó anh đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia nói một tràng dài, cô dừng lại chờ anh vài giây nhưng không nghe thấy tiếng anh.

"Cậu đâu rồi? Đang nói chuyện với cậu đấy! Cuối cùng cậu có đến họp lớp cấp ba không?"

Chu Ôn Yến không lên tiếng, anh đi thẳng vào phòng ngủ, thấy ga giường và chăn đều được xếp gọn gàng ngăn nắp.

Anh dựa vào khung cửa, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Đừng im lặng chứ, ngay cả học sinh giỏi như Từ Lâm Viễn cũng đến, anh Yến cậu càng phải đến chứ, tôi không thể chỉ nhìn một mình cậu ta ra vẻ được."

Nghe thấy cái tên đó, đồng tử Chu Ôn Yến khẽ lóe lên.

"Cậu cứ xem như cho tụi tôi có mặt mũi…"

Chu Ôn Yến: Được.

Đối phương còn chưa nói hết lời đã suýt cắn phải lưỡi mình, Cậu… cậu nói gì?

Chu Ôn Yến châm một điếu thuốc, khói thuốc làm mờ mắt,

"Gửi thời gian địa điểm cho tôi."

"Được được được, tôi gửi ngay cho cậu, nhất định phải đến đấy."

Chu Ôn Yến ừ một tiếng rồi cúp máy.

Anh đi ra phòng khách, phát hiện dưới hộp khăn giấy trên bàn trà có một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết một dòng chữ –

"Hôm qua cảm ơn cậu, tôi có việc gấp nên về nhà trước."

Chữ của Trình Tuế Ninh cũng giống như con người cô vậy, từng nét từng chữ đều rất ngay ngắn, cuối câu còn vẽ một biểu tượng cảm xúc đáng yêu.

Chu Ôn Yến nhìn mảnh giấy chăm chú một lúc lâu, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi viết mảnh giấy này. Anh trầm ngâm vài giây, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh rồi đăng lên Moments.

Yến: (Hình ảnh)

Anh không chặn ai cả, chẳng mấy chốc đã có nhiều bình luận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!