Chương 3: “Anh thích người ngoan ngoãn.”

Thời gian quay trở lại năm nhất đại học, năm đó Trình Tuế Ninh mười tám tuổi.

Khi cô nhập học đã gây xôn xao vì danh hiệu thủ khoa tỉnh. Nhưng ở Đại học Kinh đô có quá nhiều người xuất sắc nên cô nhanh chóng chìm vào đám đông như bao người khác.

Ngày kết thúc huấn luyện quân sự, trời mù mịt, ngay cả nhiệt độ cao cũng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Chiều tối hôm đó, Trình Tuế Ninh từ bên ngoài trở về, trong tay xách đồ ăn tối mua hộ bạn cùng phòng.

Khi đến cửa ký túc xá, Mạnh Nhã Du từ phòng bên cạnh bước ra, mặc váy hai dây bằng voan, tóc xoăn dài buông xuống vai, nhìn là biết trang điểm để đi hẹn hò.

Trình Tuế Ninh không thân với cô ta, chỉ mỉm cười nhẹ để chào.

Mạnh Nhã Du liếc nhìn Trình Tuế Ninh một cái, rồi tiếp tục nói nũng nịu với người bên kia điện thoại:

"Lần nào em cũng phải đi tìm anh, sao anh không chủ động một chút."

Trình Tuế Ninh không biết chàng trai đầu dây bên kia nói gì, nhưng bên tai cô, giọng Mạnh Nhã Du càng thêm ngọt ngào:

"Được rồi, anh hôn em một cái thì em sẽ tha thứ cho anh."

Trình Tuế Ninh mỉm cười, cảm thấy thiếu nữ đang yêu thật đẹp. Cô vặn mở cửa, bước vào trong.

Bất chợt, dù Mạnh Nhã Du đã đi xa nhưng giọng nói vẫn vọng lại:

"Chỉ một cái thôi, A Yến."

A Yến?

Cô theo phản xạ sững người, trong đầu tự động hiện lên một gương mặt.

Bạn cùng phòng Thẩm Nghi thấy cô, đón lấy đống hộp đồ ăn trong tay, thấy cô đứng im, liền nhìn cô với vẻ kỳ lạ: Sao thế?

Trình Tuế Ninh đè nén cảm giác chua xót trong lòng, lắc đầu.

Làm sao có thể là anh ấy chứ, dù có là anh ấy thì sao?

Một bạn cùng phòng khác là Ôn Dao từ trên giường trèo xuống, mở hộp lẩu cay ra ăn hai miếng rồi bắt đầu câu chuyện quen thuộc:

"Mạnh Nhã Du khoa Truyền thông bên cạnh lại đi hẹn hò rồi, sao người ta vừa vào đại học đã có thể tìm được bạn trai thế."

"Còn mình thì khổ sở học vào được Đại học Kinh đô, chọn ngành kỹ thuật với tỷ lệ nam nữ chênh lệch, vậy mà vẫn không thoát được kiếp độc thân."

Thẩm Nghi bật cười:

"Mạnh Nhã Du là hoa khôi khoa Báo chí, không nói gì khác, chuyên ngành của chúng ta không được mấy người thích."

Họ học lớp thực nghiệm ngành kỹ thuật, là một ngành khá đặc biệt ở Đại học Kinh đô, học liên ngành tổng hợp, vừa nhiều môn vừa vất vả. Người được chọn vào ngành này, điểm số lại đủ để vào được là hiếm có. Thế nên một lớp 30 người, tổng cộng chỉ có 4 nữ sinh, vừa đủ một phòng ký túc.

Ôn Dao trừng mắt nhìn cô ấy, rồi ánh mắt chuyển sang Trình Tuế Ninh đang cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm.

Trình Tuế Ninh cả buổi chiều đều ở ngoài dạy kèm, bị nhiệt độ cao nướng đến toàn thân đẫm mồ hôi, về đến ký túc xá cô cởi áo chống nắng bên ngoài, giờ chỉ còn mặc chiếc áo hai dây mỏng dính bám vào người.

Trong phòng máy lạnh thổi nhè nhẹ, mái tóc dài của thiếu nữ được kẹp lại một cách tùy ý, vài lọn tóc dính vào cổ, làn da trắng mịn bị thời tiết oi bức hun nóng trong thời gian dài, từ gốc cổ đỏ ửng đến tận ngực…

Ôn Daotheo phản xạ nuốt nước bọt:

"Mạnh Nhã Du chỉ biết ăn diện thôi, nếu chỉ nói về ngoại hình thì Ninh Ninh nhà ta đẹp hơn."

Không chỉ đẹp, Trình Tuế Ninh còn có một khí chất rất đặc biệt, vừa dịu dàng lại ngoan ngoãn.

Thẩm Nghi cũng tỏ ý đồng tình:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!