Chương 22: “Em thấy cô Trình thật sự rất nhát gan.”

Trình Tuế Ninh nhẹ nhàng nắm lấy chiếc nhẫn, tim đập loạn trong vài ngày, cuối cùng đã cất nó vào túi trong của một chiếc áo khoác mà cô ít khi mặc.

Những ngày này, một số môn học đã bắt đầu kết thúc, dường như vừa nghỉ được vài ngày đã lại bắt đầu bận rộn.

Cả ngày cô đi sớm về khuya, thậm chí không thấy ai ở ký túc xá, Thẩm Nghi nói rằng sinh viên năm cuối cũng không bận như thế này.

Trình Tuế Ninh không cảm thấy mình bận, cô nghĩ rằng mình không có tính cách dễ gần và cũng chẳng có điều gì nổi trội. Từ nhỏ đến lớn, dường như điều duy nhất cô có thể làm tốt chỉ là thi với số điểm cao.

Nhưng thậm chí ưu thế duy nhất này cũng không nổi bật ở Đại học Kinh đô nữa, thư viện từ sáng đến tối luôn chật ních, đầy những người giỏi hơn và chăm chỉ hơn cô.

Sao vậy? Đàm Lâm nhìn cô đăm đăm vào máy tính mà không hề nhúc nhích,

"Dữ liệu lại không đúng à?"

Trình Tuế Ninh quay lại, lắc đầu, Không.

"Có phải cậu quá mệt không?" Đàm Lâm nhìn vào khuôn mặt Trình Tuế Ninh, nhận thấy cô có vẻ gầy hơn so với trước, những đường nét phúng phính trên mặt trước đây giờ đã biến mất, làm cho cằm trở nên nhọn hoắt.

Tại thời điểm này vốn đã bận rộn, anh ta còn kéo Trình Tuế Ninh cùng tham gia cuộc thi, quả thực hơi vô nhân đạo. Nhưng… Đàm Lâm liếc nhìn Trình Tuế Ninh, anh ta không hiểu sao lại cảm thấy họ giống nhau.

"Tại sao cậu lại chọn ngành này? Với điểm số của cậu, hẳn là có thể chọn một ngành dễ dàng hơn."

Trình Tuế Ninh nhìn vào màn hình máy tính đang mô phỏng,

"Có lẽ nên nói là may mà điểm số của tôi đủ để vào ngành này."

Đàm Lâm ngẩn ra một chút rồi cười,

"Thế tại sao cậu lại thích ngành hàng không vũ trụ chứ?"

"Không biết nữa, chỉ là thích thôi." Cô chỉ vào thí nghiệm mô phỏng phóng vệ tinh, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Apollo 11 đáp xuống mặt trăng trong sách giáo khoa, tôi cảm thấy con người thật vĩ đại và nhỏ bé.

Vĩ đại ở chỗ có thể khám phá những thế giới sâu thẳm, nhỏ bé ở chỗ biết càng nhiều thì chúng ta dường như chỉ là một hạt cát không đáng kể. Sau khi xem Thần Châu 5 (*) thành công, tôi đã nghĩ liệu mình có thể làm được điều đó không?

Hồi nhỏ, chúng ta đâu không phải thường xuyên viết văn với chủ đề về ước mơ sao? Lúc đó tôi đã viết rằng tôi muốn chinh phục vũ trụ khi lớn lên."

(*) Thần Châu 5 là tàu vũ trụ có người lái đầu tiên của Trung Quốc, được phóng thành công vào ngày 15/10/2003. Phi hành gia Dương Lợi Vĩ là người đầu tiên của Trung Quốc bay vào vũ trụ, thực hiện chuyến bay kéo dài 21 giờ và quay trở về an toàn.

Đây là cột mốc quan trọng, đưa Trung Quốc trở thành quốc gia thứ ba trên thế giới đưa con người vào vũ trụ bằng phương tiện tự chế tạo.

Trình Tuế Ninh nói rồi nhìn vào biểu cảm của Đàm Lâm,

"Có phải rất buồn cười không? Tôi đã bị bạn bè cười nhiều lần."

Đàm Lâm lắc đầu, anh ta thấy Trình Tuế Ninh nói những điều này rất cuốn hút, toàn thân cô như đang tỏa sáng.

"Vậy về sau cậu định đi du học à?"

Trình Tuế Ninh biết lý do Đàm Lâm nỗ lực như vậy là để có thể đăng ký các trường danh tiếng ở nước ngoài,

"Tôi chưa biết, thực ra Đại học Kinh đô cũng rất tốt, tuy nhiên so với nước ngoài thì chắc chắn là có khoảng cách, nhưng tôi có lẽ muốn ở lại trong nước."

Câu chuyện dừng lại ở đây, Trình Tuế Ninh đứng dậy đi lấy một cốc nước nóng ở phòng trà.

Trên đường trở về, khi đi ngang qua một dãy sách liên quan đến luật, cô vô thức nghĩ đến người kia. Tại sao anh lại chọn ngành luật? Cô từng nghĩ anh sẽ chọn một ngành khoa học, bởi lúc đó họ đang ở lớp tự nhiên và thứ hạng của anh luôn rất cao.

Cô nhớ rằng các giáo viên dạy toán và vật lý rất thích anh, cô từng nghe thấy trong phòng giáo viên, họ khen Chu Ôn Yến, nói rằng anh giải bài rất có logic riêng, không giống những học sinh chỉ học để thi.

Vì quá tò mò, cô đã lén lấy bài kiểm tra của anh để nghiên cứu. Chữ viết của anh hơi nguệch ngoạc nhưng không đến mức không đọc được. Các bước giải đều rất ngắn gọn, chỉ giữ lại những bước cần thiết, còn lại đều bỏ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!