"Anh Việt, hình như bên ngoài mưa rồi."
"Mưa cái rắm, đó là mưa tuyết."
"Cũng một ý thôi, hình như lúc chị dâu mới đến không mang ô."
Trần Việt Đình ngẩng mắt nhìn những giọt mưa trên cửa sổ, do dự hai giây, anh ta dụi tắt điếu thuốc trong tay, cầm điện thoại và áo khoác đi ra ngoài.
Lúc đóng cửa, phía sau ồn ào:
"Anh Việt, không thể dỗ phụ nữ kiểu này được, không thì mất địa vị đấy."
Anh ta cười khẩy một tiếng không đáp lại, cúi đầu gửi hai tin nhắn cho Trình Tuế Ninh, cô không trả lời, vừa định gọi điện thì thấy cảnh này –
Trước bức tường phong cảnh màu xám nhạt tinh tế của Quý Lệ, một đôi nam nữ đang đứng. Đuôi mắt cô gái đỏ đến sợ, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, ấm ức không thôi nhìn người đàn ông. Như thể vở kịch tình cảm sướt mướt đã diễn tám trăm lần, anh ta chán nản định thu hồi ánh mắt.
Đột nhiên khuôn mặt cô gái từ mờ nhạt trở nên rõ ràng, Trần Việt Đình nhíu mày, bước nhanh qua ôm eo Trình Tuế Ninh: Sao thế?
Trình Tuế Ninh chật vật cúi đầu, không nói nên lời, chỉ dựa vào lòng anh ta.
Trần Việt Đình bị cử chỉ nhỏ này của cô làm vui lòng, hiếm khi nhẹ giọng dỗ dành cô:
"Đã nói là lần cuối rồi, em đừng giận anh nữa."
Cô im lặng gật đầu.
Xe của anh ta đúng lúc được lái tới, Trần Việt Đình ôm Trình Tuế Ninh lên xe, trước khi đóng cửa xe, anh ta liếc nhìn người đàn ông kia.
"Anh quen cô Trình Tuế Ninh đó à?"
Lương Xuyên thấy Chu Ôn Yến bỏ lại đám đông, đặc biệt đưa ô cho một cô gái nhỏ. Anh ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại Chu Ôn Yến dường như là người khá lịch thiệp.
Chu Ôn Yến chuyển ánh mắt về phía Lương Xuyên: Anh quen cô ấy?
"Ở giới thượng lưu Bắc Thành ai mà không biết Trình Tuế Ninh."
Lương Xuyên lanh lợi, thấy Chu Ôn Yến không ngắt lời bèn vội vàng ân cần nói hết những gì mình biết:
"Người đàn ông vừa rồi tên là Trần Việt Đình, con trai út nhà họ Trần. Khoảng hai ba năm trước có bạn gái chính là Trình Tuế Ninh. Đúng là say mê đắm đuối, nhà họ Trần không đồng ý, ba ngày hai bữa ngăn cấm đôi uyên ương."
Anh ta nói xong lặng lẽ nhìn Chu Ôn Yến, chỉ thấy qua vài giây, anh ngước mắt lên:
"Hai năm hay ba năm trước?"
Lương Xuyên hơi khó xử: "Cái này tôi không rõ cụ thể, nhưng nhìn cái kiểu Trần Việt Đình quan tâm đó, tôi cảm thấy không chia tay được đâu. Trình Tuế Ninh này thật là không đơn giản, nghe nói năm đó là thủ khoa thi đại học vào Đại học Kinh đô, người đẹp lại thông minh thật sự xuất chúng mọi mặt.
Nhưng xuất chúng có tác dụng gì chứ, nhà họ Trần thấy nhiều rồi, người ta chỉ cần môn đăng hộ đối."
Xe của Trần Việt Đình đã không còn tung tích, ánh mắt Chu Ôn Yến vẫn dừng lại ở vị trí đó. Anh không lên tiếng nữa, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út.
Lương Xuyên hơi căng thẳng, nuốt nước bọt, liếc mắt lại cẩn thận quan sát Chu Ôn Yến vừa mới về nước này.
Chu Ôn Yến là người hơi lạnh lùng, khí chất hòa làm một với đêm mưa tuyết đầu đông hôm nay. Anh rất cao, phong thái rất tốt, tuy lưng không thẳng, cả người cũng thả lỏng, nhưng ai nhìn vào cũng cảm thấy rất quý phái.
Trước đây chỉ nghe nói trong giới rằng vị này thâm sâu khó dò, tính tình khó nắm bắt. Hôm nay anh về Bắc Thành, Lương Xuyên nghe được chủ động đi cùng Giang Tự ra đón máy bay, muốn nhân cơ hội gây ấn tượng.
Bây giờ Chu Ôn Yến không nói gì, đám người vây quanh vừa rồi còn bị bỏ lại trong đại sảnh, anh ta cũng không dám mạo muội tiếp tục bắt chuyện. Lúc trước trên xe, dưới sự giới thiệu của Giang Tự, anh chỉ mang tính tượng trưng liếc nhìn anh ta một cái.
Nói ra vừa rồi mới là câu đầu tiên Chu Ôn Yến chủ động nói với anh ta, còn là vì Trình Tuế Ninh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!