Nhìn gì thế? Giang Tự đi ra ngoài hút thuốc, thấy Chu Ôn Yến đang đứng đó thẫn thờ.
Bầu trời đen kịt trĩu xuống thấp, anh ẩn mình trong bóng tối, lưng không thẳng, vẻ mặt trầm ngâm. Đến khi điếu thuốc giữa ngón tay sắp cháy đến tay, anh mới giật mình, chớp mắt chậm nửa nhịp, quay người ném tàn thuốc vào thùng rác phía sau.
Giang Tự thấy anh không bình thường, lại hỏi thêm câu:
"Làm gì thế? Hồn vía lên mây à?"
Có vẻ Chu Ôn Yến mới nghe thấy lời Giang Tự, cúi đầu lầm bầm không để tâm: Không có gì.
Giang Tự thấy hơi lạ, theo bản năng nhìn về phía sau anh, chưa kịp nhìn rõ thì Chu Ôn Yến bên cạnh đã quay về, anh ta lại đuổi theo, vỗ vai Chu Ôn Yến:
"Cậu làm sao thế, cả tối mặt lạnh tanh."
Chu Ôn Yến lười biếng hừ cười: Chán thôi.
"Chậc, làm bộ cái gì."
Hôm nay họ đi ăn tối lớp, Chu Ôn Yến cả buổi tối đều không có hứng, nhạt nhẽo dựa vào đó chẳng nói mấy câu. Trên bàn có mấy nữ sinh cứ nhìn chằm chằm anh, một bữa cơm trôi qua mà không có cơ hội bắt chuyện.
Có mấy nam sinh còn trêu chọc anh:
"A Yến, dạo này sao không thấy ai bên cạnh cậu, không giống cậu chút nào."
"Ngay cả mỹ nữ Đại học Khoa học bên cạnh cũng đến hỏi thăm, nếu chán gái trường mình rồi thì đi phá hoại mấy trường khác cũng được mà."
Chu Ôn Yến dựa đó vô tình khẽ nhếch khóe miệng, ngay cả không có tâm trạng cũng lười không có tâm trạng.
Bên kia Trình Tuế Ninh không nhìn rõ người bên kia đường là ai.
Trong đầu cô toàn là làm sao giải quyết chuyện chấm điểm ẩn danh này, Đàm Lâm không biết nghe từ đâu.
Đàm Lâm: [Ngày mai tôi cùng cậu đi gặp giáo sư Lâm, nói rõ chuyện xảy ra thời gian qua, chắc vẫn còn cách bù đắp.]
Trình Tuế Ninh hơi bất ngờ khi Đàm Lâm gửi tin nhắn như vậy, cô vốn cũng định tìm anh ta. Bây giờ thế này, anh ta chủ động giúp đỡ là tốt nhất.
Trình Tuế Ninh đặt đũa xuống trả lời: [Được, vậy ngày mai tan học cùng đi.]
Cô nghĩ ngợi rồi thêm một câu nữa: [Cảm ơn.]
Thẩm Nghi đối diện thấy cô đang nhắn tin, nhướng mày:
"Ai thế? Nhắn tin sôi nổi thế."
"Đàm Lâm, nói ngày mai cùng tôi đi gặp giáo sư Lâm."
Ôn Dao vừa nghe thấy liền ghé lại gần, chớp chớp mắt:
"Cao thủ Đàm à, không ngờ cậu ấy nhiệt tình thế, có phải có ý với cậu không?"
Trình Tuế Ninh lắc đầu: Không phải.
Ôn Dao nhìn cô:
"Ninh Ninh này, khai giảng lâu thế rồi, mình thấy trên bảng tỏ tình nói thích cậu cũng không ít, cậu thật sự không thích ai sao?"
Trình Tuế Ninh đặt điện thoại xuống:
"Bây giờ mình không phân tâm nghĩ đến mấy chuyện này được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!