Qua hai giây.
Chu Ôn Yến dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình hai lần, sau đó thu hồi tin nhắn vừa mới gửi đi.
Buổi tối rất lạnh, anh châm một điếu thuốc, uể oải hút.
Đợi cho tàn thuốc cháy hết, toàn thân bị gió thổi lạnh cóng, Chu Ôn Yến mới nhớ ra mình vừa khỏi cảm, đứng dậy quay về ký túc xá.
Anh không nói gì, sắc mặt trông nhạt nhẽo hơn lúc nãy nhiều, Giang Tự quay đầu từ màn hình game, thấy tâm trạng anh không vui.
"Sao thế? Một cuộc điện thoại mà không vui à?"
Chu Ôn Yến không đáp lại, nằm xuống giường một tay gối đầu, tay kia cầm điện thoại. Dáng vẻ anh rất mệt mỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào avatar của Trình Tuế Ninh. Avatar của Trình Tuế Ninh là một bức ảnh phong cảnh, anh thấy hơi quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Lát sau anh buông tay xuống ngửa đầu nhìn trần nhà, trầm ngâm.
Chu Ôn Yến như vậy rất hiếm thấy, bình thường ở ký túc xá không ngủ thì chơi game, không thì làm bài tập, đâu có như bây giờ nhìn là biết đang nghĩ về con gái.
Giang Tự chơi xong một ván game, kéo ghế ngồi bên cạnh Chu Ôn Yến tò mò: "Ai vậy? Khiến cậu để tâm thế?"
Anh không động đậy, mắt vẫn nhìn trần nhà: "Không ai cả."
Đột nhiên, điện thoại của Chu Ôn Yến rung một cái, anh chộp lấy liếc mắt nhìn, thấy tin nhắn không phải từ người mình nghĩ lại ném về chỗ cũ.
Giang Tự mắt tinh, thấy một cái tên trong danh sách WeChat của anh: "Lúc nãy tôi như nghe thấy tên Trình Tuế Ninh?"
"Sao? Vẫn chưa từ bỏ à?"
Giang Tự lập tức nói: "Đừng, bây giờ tôi không còn chút tâm tư nào với Trình Tuế Ninh nữa đâu. Tôi chỉ xem cô ấy là bạn và em gái thôi."
Chu Ôn Yến không để tâm đến cuộc trò chuyện, trong đầu anh toàn nghĩ xem Trình Tuế Ninh có thấy tin nhắn đó không? Nếu thấy rồi cô sẽ phản ứng thế nào? Nếu chưa thấy, cô phát hiện anh đã thu hồi tin nhắn thì sẽ phản ứng ra sao.
Nghĩ một lúc, Chu Ôn Yến thấy mình thật chẳng ra sao, cứ lằng nhằng mãi.
Anh che mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười tự giễu.
Giang Tự đợi một lúc thấy Chu Ôn Yến hoàn toàn không để ý đến mình, đẩy anh một cái: "Đang nói chuyện với cậu đấy."
"Nhà cậu có nuôi mèo phải không?" Chu Ôn Yến đột nhiên hỏi.
Giang Tự không hiểu: "Ừ, sao thế?"
"Nuôi từ lúc nó còn nhỏ à?"
"Ừ, bé tí một cục, nuôi từ lúc mới được vài tháng tuổi."
Chu Ôn Yến nghiêng đầu, có chút hứng thú: "Nuôi mèo con nhát người thì có bí quyết gì không?"
"Kiểu như không được làm nó sợ, dù cậu rất thích nó, cũng phải từ từ thể hiện tình cảm để nó dần dần chấp nhận. Loài mèo này, nếu đột nhiên quá thân thiết nó sẽ sợ hãi. Nếu gặp con đặc biệt nhát, nó còn trốn vào góc khuất khiến cậu không tìm thấy." Giang Tự nói xong thấy có gì đó kỳ lạ: "Cậu định nuôi mèo à?"
Chu Ôn Yến suy nghĩ một lúc: "Cũng gần như vậy."
Trình Tuế Ninh không thấy tin nhắn của Chu Ôn Yến, cô về ký túc xá vội vàng ăn vài thìa cháo, lại bắt đầu gấp rút làm việc.
Thẩm Nghi ngồi bên cạnh cô, nhìn cô một lúc rồi lắc đầu: "Tạo nghiệp mà."
Sau đó cô ấy đi tắm.
Trình Tuế Ninh thấy Ôn Dao và Thẩm Nghi đều đã ngủ, tiếng bàn phím và màn hình quá ồn, nên tắt máy lên giường nghỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!