Chương 12: Cậu ghét tôi sao?

Ngày hôm sau trong giờ bóng rổ, Chu Ôn Yến không đến.

Hôm nay sẽ thi ném bóng rổ cố định, thầy giáo cho 10 phút khởi động trước.

Giang Tự đã xem Trình Tuế Ninh như bạn, trò chuyện liên tục với cô:

"Đừng lo, nữ sinh ném trúng 3/10 cái là đã đạt rồi."

Trình Tuế Ninh gật đầu không mấy để tâm đến bài thi, cô do dự rồi vẫn hỏi:

"Chu Ôn Yến cảm lạnh nặng lắm sao?"

Động tác đập bóng của Giang Tự đột nhiên dừng lại, anh ta nhìn Trình Tuế Ninh đầy ẩn ý: Cũng hơi nặng.

Trình Tuế Ninh còn chưa nghĩ xong có nên đưa thuốc cho anh ngay bây giờ không thì thầy đã gọi tập trung.

Không khí lớp bóng rổ rất tốt, thầy và các bạn nam đều quan tâm đến cô gái duy nhất trong lớp, lần lượt chia sẻ với cô những bí quyết ném bóng.

Trình Tuế Ninh chăm chú lắng nghe, đợi đến lượt mình. Cô gái nhỏ với khuôn mặt trầm tĩnh, ném trúng 9/10 quả, khiến các bạn nam và thầy giáo đều kinh ngạc.

"Trình Tuế Ninh giỏi thật."

"Là thiên phú hay đã từng luyện tập chuyên nghiệp vậy?"

"Hôm nào dạy tụi này với nhé."

Thầy giáo cười ha hả nói với các nam sinh:

"Các em không được rồi, lần này hạng nhất là bạn Trình Tuế Ninh của chúng ta đấy."

Trình Tuế Ninh nổi tiếng sau một trận, tan học còn bị câu lạc bộ bóng rổ chặn lại, hỏi cô có muốn tham gia không.

Tuy Trình Tuế Ninh trông hiền lành dễ nói chuyện, nhưng từ chối người khác một chút cũng không nương tay.

"Thật sự không có ý định này, xin lỗi."

Mấy nam sinh ôm ngực giả vờ đau lòng nhưng không chịu rời đi, vây quanh Trình Tuế Ninh nài nỉ:

"Đàn em à, em đồng ý đi, không cần tham gia luyện tập hàng ngày đâu, làm linh vật may mắn là được rồi."

Giang Tự chạy đến giải vây cho cô:

"Thôi được rồi được rồi, đừng giả vờ nữa, sinh viên xuất sắc người ta bận lắm."

Trình Tuế Ninh thấy Giang Tự lại nhớ đến thuốc, cô đợi mọi người đi hết rồi cúi đầu lấy thuốc từ trong túi ra, vừa định đưa cho anh ta.

Đúng lúc điện thoại Giang Tự reo lên, anh ta nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, hơi nhướng mày: Tỉnh rồi à?

Nhận ra người gọi điện là ai, đầu ngón tay Trình Tuế Ninh hơi khựng lại, vô thức nắm chặt thuốc.

Sao vậy? Giang Tự cúi đầu hỏi Trình Tuế Ninh,

"Một lát nữa tôi còn có tiết, cậu có thể mang thuốc đến ký túc xá của bọn tôi không? Chỉ cần đưa đến dưới lầu là được, A Yến sẽ xuống lấy."

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu lên người cô như trong suốt. Từ góc nhìn của Giang Tự, môi cô mím chặt có vẻ khó xử. Hôm đó ở quán lẩu anh ta đoán người Trình Tuế Ninh thầm thương có thể là Chu Ôn Yến, hơn nữa theo anh ta thấy Chu Ôn Yến cũng có chút đặc biệt với Trình Tuế Ninh.

Nhưng nhìn biểu cảm của cô gái nhỏ bây giờ, chẳng lẽ anh ta đoán sai?

Giang Tự:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!