Chương 113: Cấp ba - Hết

Tám giờ tối, đúng theo thông báo trong nhóm lớp.

Trình Tuế Ninh và Lê Lê cùng xuất phát, đến nơi rất đúng giờ. Lê Lê hôm nay cố tình ăn diện một chút, thấy Trình Tuế Ninh chẳng khác gì ngày thường thì không khỏi phàn nàn.

"Sao cậu không trang điểm?"

Trình Tuế Ninh:

"Mình không rành lắm."

Lê Lê trừng mắt nhìn cô:

"Thôi vậy, lần sau nhất định mình sẽ sang nhà giúp cậu trang điểm."

"Làm gì có lần sau chứ."

"Nhất định sẽ có mà! Sau này còn bao nhiêu buổi họp lớp nữa cơ."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào nhà hàng, nhìn bảng chỉ dẫn rồi đứng chờ thang máy.

Trình Tuế Ninh liếc nhìn Lê Lê, giúp cô chỉnh lại phần cổ váy đang bị gấp nếp.

Lê Lê thấy cô đứng sát bên mình, chớp mắt mấy cái rồi nói đầy cảm xúc:

"Ninh Ninh, cậu như này làm mình muốn yêu cậu quá."

Trình Tuế Ninh ngước mắt nhìn cô, im lặng hai giây rồi cười:

"Vậy thì yêu nhau không?"

Cổ váy đã được chỉnh ngay ngắn, Trình Tuế Ninh thả tay ra.

Đinh! Một tiếng vang lên, cửa thang máy mở. Lê Lê khoác tay Trình Tuế Ninh, kéo cô vào trong:

"Mình thì được thôi, nhưng cậu có được không? Cậu nỡ bỏ Chu Ôn Yến sao?"

Trong thang máy không có ai khác, Lê Lê cứ thế mà nói, Trình Tuế Ninh cũng không ngăn cô ấy lại. Nhưng ngay lúc cửa thang máy sắp khép lại, bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, có người nhanh chóng đưa tay chắn cửa.

Trình Tuế Ninh thấy vậy, theo phản xạ bấm nút mở cửa giúp.

Cửa thang máy mở ra hoàn toàn, người đứng ngoài là Lộ Dật Luân. Cậu ta cười với Trình Tuế Ninh và Lê Lê, sau đó ngoảnh đầu gọi người phía sau đang lười biếng bước tới:

"Chu Ôn Yến, nhanh lên."

Động tác thu tay của Trình Tuế Ninh hơi khựng lại, tim cũng theo đó mà lỡ nhịp một chút. Chuyện xảy ra quá đột ngột, cô không biết Lộ Dật Luân có nghe thấy câu nói vừa rồi hay không.

Cô khẽ nuốt nước bọt, muốn che giấu sự mất tự nhiên, nhưng Lê Lê lại kéo tay cô một cái đầy mờ ám, càng làm cho tình huống trở nên rõ ràng hơn.

Trình Tuế Ninh cúi đầu liếc nhìn Lê Lê, thấy cô chẳng nhận ra có gì bất thường, còn cười với cô rồi mấp máy môi, nói ba chữ: Chu Ôn Yến.

Biểu cảm của Trình Tuế Ninh càng thêm lúng túng.

Chỉ trong vòng hai, ba giây, Chu Ôn Yến đã bước vào thang máy, đứng cạnh Lộ Dật Luân, phía trước Trình Tuế Ninh và Lê Lê, cách họ chưa đến nửa mét.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản với quần jeans, không biết vừa từ đâu đến mà quần áo hơi nhăn. Anh nghiêng đầu, tay vô thức bóp nhẹ cổ mình.

Chậm quá đấy.

Lộ Dật Luân phàn nàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!