Chương 112: Cấp ba

Mấy ngày trước khi khai giảng, Lộ Dật Luân cuối cùng cũng rủ được Chu Ôn Yến đi chơi.

Trong phòng karaoke, cả đám người hát ầm ĩ như ma khóc quỷ hú, Chu Ôn Yến chịu không nổi tiếng ồn nên chẳng ở lại được bao lâu đã đi ra ngoài. Lộ Dật Luân phát hiện anh không có trong phòng nên đi tìm, thấy anh đang đứng bên máy bán hàng tự động ở hành lang, tay bấm mấy nút.

Ngay sau đó, một lon coca lạnh rơi xuống.

Lộ Dật Luân đi tới, cướp lấy lon coca đó.

Chu Ôn Yến liếc nhìn cậu ta một cái, rồi mua thêm một lon nữa.

Hai người đứng cạnh máy bán hàng tự động, Chu Ôn Yến uể oải, một tay mở lon nước, ngửa đầu uống một ngụm.

Thư Duyệt cũng ở trong phòng karaoke, vừa nãy cứ tìm cách áp sát Chu Ôn Yến, nhưng anh lười cả nói chuyện với cô ta.

Lộ Dật Luân nhìn Chu Ôn Yến mấy cái, bắt đầu tìm chuyện nói.

"Chán rồi à, mới có mấy ngày thôi mà?"

Chu Ôn Yến ngón tay nắm lon nước, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, vẻ mặt chẳng có hứng thú đáp lại.

Lộ Dật Luân cười hì hì có phần bỉ ổi:

"Thư Duyệt có thân hình không tệ nhỉ?"

Lần này Chu Ôn Yến còn lười cả liếc nhìn cậu ta: Chưa đụng vào.

Lộ Dật Luân có vẻ không tin:

"Thật hay giả đấy, cậu nhịn được à?"

Anh lại uống một ngụm coca, giọng còn lạnh hơn cả vẻ mặt vừa rồi: Tin hay không tùy.

Lộ Dật Luân im lặng một lúc, tổng cảm thấy quan hệ của anh và Thư Duyệt có gì đó kỳ lạ. Thư Duyệt trong phòng thấy Chu Ôn Yến biến mất quá lâu liền đi ra tìm anh. Chu Ôn Yến không biết là không thấy cô ta hay là sao, trực tiếp bỏ đi luôn.

Những người tinh ý đều giải thích mọi chuyện ngày hôm đó thành họ đã chia tay nhau.

Chu Ôn Yến về nhà, vô công rồi nghề ngồi ngẩn người trong phòng một lúc, sau đó tự thấy chán nên ngủ thiếp đi.

Anh ngủ khá say, mơ thấy người mà những ngày này anh luôn nghĩ tới.

Địa điểm là trong lớp học, trời u ám nặng nề, cô một mình ngủ trong lớp. Anh ngồi ở vị trí bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô.

Cô mặc đồng phục, cúc áo sơ mi được cài cẩn thận đến tận cúc trên cùng. Vạt áo được nhét vào váy, làm lộ ra phần eo thon đến mức như chỉ cần chạm vào là có thể gãy.

Cô như cảm nhận được điều gì đó, nhíu nhíu mày, chớp chớp hàng mi, đôi mắt còn ngái ngủ từ từ mở ra.

Chu Ôn Yến không động đậy.

Trình Tuế Ninh nhìn chằm chằm anh cũng không nhúc nhích.

Ban đầu Chu Ôn Yến không biết đang ở trong mơ, anh vội vàng mấy giây định rút ánh mắt về. Nhưng Trình Tuế Ninh đột nhiên nắm lấy tay anh, anh sững người, rồi hạ mắt xuống, nhìn thấy đuôi mắt đỏ ửng vì buồn ngủ của cô.

Trình Tuế Ninh nắm tay anh, không buông ra, lòng bàn tay cô rất mềm, có lẽ vì vừa ngủ dậy nên ấm áp.

Chu Ôn Yến nhìn vào mắt cô, ánh mắt trở nên tối đi một chút.

Đẹp không? Cuối cùng cô cũng lên tiếng.

Anh hiếm khi phản ứng chậm như vậy: Gì cơ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!