Trình Tuế Ninh từ từ mím môi, tim đập liên tiếp hai nhịp, cô không biết phải nói gì.
"… Tôi…"
Chu Ôn Yến cười, "Thật sự nhìn tôi à?"
Trình Tuế Ninh cúi thấp đầu, "… Không… không có."
Chu Ôn Yến vẫn đang cười.
Nhưng cả hai không nói gì thêm nữa, anh thu hồi ánh mắt, nhìn trở lại sách giáo khoa, như thể cảnh vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Trình Tuế Ninh ngồi bên cạnh anh một tiết học, và cô cũng rối bời cả một tiết học đó.
Ngay khi chuông reo, cô đứng bật dậy như bị dị ứng, không quan tâm đến phản ứng của Chu Ôn Yến, trực tiếp quay về chỗ của mình.
Lê Lê ngẩng đầu nhìn thấy cô, "Ninh Ninh, đi nhà vệ sinh à?"
Trình Tuế Ninh khựng lại một chút, nói chậm rãi: "Ừ."
Có lẽ vì không có giáo viên nên học sinh ở hành lang ồn ào hơn bình thường. Lê Lê khoác tay Trình Tuế Ninh, có mấy nam sinh lớp bên cạnh nhìn thấy Trình Tuế Ninh, cố tình gọi tên cô.
Trình Tuế Ninh theo phản xạ ngoái đầu lại, mấy nam sinh thấy cô nhìn về phía mình, càng cười cố ý hơn.
Lê Lê kéo kéo tay Trình Tuế Ninh, "Đừng để ý tới bọn họ."
Chu Ôn Yến vừa ra khỏi cửa lớp đã thấy cảnh này, anh lười biếng nhìn một lúc, bên cạnh Lộ Dật Luân nói: "Thật được hoan nghênh."
Nói xong cậu ta còn huých Chu Ôn Yến, vẻ mặt hơi xấu xa, "Khi nào cậu có liên hệ với Trình Tuế Ninh vậy, cậu ấy còn đến dạy kèm cho cậu nữa."
Chu Ôn Yến tâm trí không ở đó, lúc đầu không đáp lời, nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hơi cười: "Giáo viên bảo thế."
"Hả?" Không phải câu trả lời Lộ Dật Luân muốn nghe, "Chậc, còn tưởng sức hấp dẫn của cậu lớn đến mức ngay cả Trình Tuế Ninh cũng không thoát được chứ."
Về sau, có vẻ buổi dạy kèm một đối một chỉ có mỗi tiết học đó.
Sách giáo khoa của cô để ở chỗ anh khá lâu, lâu đến mức Trình Tuế Ninh gần như quên mất chuyện này.
Ngày hôm đó có lẽ là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.
Thi cử đã kết thúc, nhà trường biết học sinh đều không tập trung, nên sắp xếp một buổi diễn thuyết ở hội trường lớn, nhấn mạnh tầm quan trọng của lớp 12, sợ chỉ trong vỏn vẹn hơn mười ngày bọn họ sẽ chơi bời quá đà.
Buổi diễn thuyết đó, Chu Ôn Yến đến rất muộn.
Chỗ ngồi của anh ở sau Trình Tuế Ninh một hàng, anh vừa ngồi xuống, Lộ Dật Luân hỏi: "Đi đâu vậy?"
Chu Ôn Yến trả lời rất tùy ý, "Có chút việc."
Lộ Dật Luân không hỏi kỹ, cậu ta nhìn ông cụ tự xưng là nhà giáo dục tâm lý học nổi tiếng trên sân khấu với vẻ đau đầu, "Ông ta rốt cuộc còn nói bao lâu nữa, tốc độ nói chậm chạp muốn chết, tôi đã ngủ một giấc rồi mà ông ta vẫn chưa xong."
Chu Ôn Yến không lên tiếng, các nữ sinh trước sau trái phải đều tập trung ánh mắt về phía anh vì anh xuất hiện. Anh hạ tầm mắt xuống ghế phía trước, bỗng dừng lại một giây, chớp mắt.
Hội trường lớn của trường Số Bảy hơi cũ, vân gỗ trên ghế đã bong tróc một chút, vải đỏ cũng cũ kỹ rách nát. Vì quá cũ nên máy điều hòa cũng không có tác dụng gì, tiếng hoạt động rất lớn, nhưng hầu như không cảm nhận được gió ấm.
Nữ sinh phía trước rất sợ lạnh, bên ngoài đồng phục còn mặc thêm một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng. Đuôi ngựa buộc thấp và tùy ý, có vài sợi tóc rối rơi vào hõm cổ. Chu Ôn Yến nhìn đoạn cổ và mái tóc đó, lòng bàn tay anh không hiểu sao ngứa ngáy, muốn giúp cô chỉnh lại mái tóc cho ngay ngắn.
Lộ Dật Luân lải nhải nói nửa ngày, phát hiện Chu Ôn Yến không đáp lại gì cả, đề tài lại quay về ban đầu, "Cậu vừa bị Thư Duyệt gọi đi tỏ tình à?"
Chu Ôn Yến không nghe rõ cậu ta đang nói gì, đáp lấy lệ: "Ai cơ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!