Nghê Minh Nhiễm khóc lóc trở về.
Cô ta đi ngang qua Trình Tuế Ninh như thể không nhìn thấy cô vậy.
Trình Tuế Ninh ngoái đầu nhìn về phía Chu Ôn Yến, anh cúi đầu lại ho vài tiếng, người bên cạnh vẫn hút thuốc không ngừng, anh cũng chẳng nói gì.
Có vẻ anh chỉ là trông như không có kiên nhẫn, lại không dễ chọc giận, thực ra rất dịu dàng.
Tối hôm đó không khí trong ký túc xá vô cùng nặng nề, ai cũng không nói gì. Nhưng Nghê Minh Nhiễm chỉ khóc một trận tối đó, ngày hôm sau đã như không có chuyện gì xảy ra, khoác tay Trình Tuế Ninh đi học.
Mấy ngày sau, quan hệ trong ký túc xá bỗng nhiên hòa hợp trở lại.
Trình Tuế Ninh dạo này đặc biệt bận rộn, vừa đi học vừa làm thêm, còn phải đau đầu với kỳ kiểm tra thể chất sắp tới.
Mỗi tối Thẩm Nghi đều ra sân vận động giúp Trình Tuế Ninh tập chạy 800m, tập được một lúc, Thẩm Nghi còn để ý một nam sinh mỗi tối đều ra sân chạy bộ.
"Chính là người trong đội bóng rổ đó, người mặc áo số 7 ấy, mình cảm thấy cậu ấy cứ lén nhìn tớ."
Trong lúc đợi nướng xiên que, Thẩm Nghi không nhịn được chia sẻ với Trình Tuế Ninh, nói được nửa chừng lại không nhịn được cười:
"Thực ra mình cũng lén nhìn cậu ấy."
Trình Tuế Ninh cũng cười theo:
"Mình cũng cảm thấy cậu ấy lén nhìn cậu."
Đúng không?
Thẩm Nghi nhận lấy xiên que nướng, lại kéo Trình Tuế Ninh đi mua trà sữa.
Hai người thong thả đi dạo, trên quảng trường sinh viên buổi tối, toàn là từng đôi từng đôi tình nhân.
Thẩm Nghi mắt chăm chú nhìn, hút một ngụm trà sữa lớn, thở dài thành tiếng: Muốn yêu đương ghê.
Trình Tuế Ninh cũng gật đầu thật mạnh.
Hiệu suất của Thẩm Nghi cực kỳ cao, ngày hôm sau đã nắm được toàn bộ thông tin của người ta, bắt đầu hành động.
Trình Tuế Ninh không có thời gian nghĩ những chuyện này, cô bị thầy Tống túm lại, sắp xếp tài liệu trong văn phòng.
Văn phòng rất yên tĩnh, đột nhiên điện thoại của Đàm Gia Nghi – cố vấn học tập khoa bên cạnh đang ngồi đối diện cô bỗng đổ chuông.
Đàm Gia Nghi thấy trong văn phòng chỉ có mình Trình Tuế Ninh, cũng không để ý gì mà trực tiếp nghe máy.
"Cháu còn biết tìm dì à?"
"Mẹ cháu đã gọi cho dì mấy lần rồi, nói cháu ở ngay Bắc Thành mà không chịu về thăm chị ấy, thằng nhóc này trốn nhà còn định chơi đến bao giờ hả?"
"Thôi được thôi được, dì không nói nữa, bây giờ cháu đang ở đâu? Ghé văn phòng dì một chút, mẹ cháu có đồ nhờ dì chuyển cho cháu."
Trình Tuế Ninh vẫn cúi đầu chuyên tâm đối chiếu tài liệu, Đàm Gia Nghi nhìn cô thấy rất vừa mắt, sau khi cúp điện thoại liền lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo ra chia cho cô một ít.
"Thầy Tống của các em đúng là lười, việc của thầy ấy đều để em làm hết."
Trình Tuế Ninh cắn một miếng xoài khô, mỉm cười.
Đàm Gia Nghi nhìn Trình Tuế Ninh lại nhớ đến đứa cháu trai nổi loạn không về nhà của mình:
"Vẫn là con gái nhà người ta, cô thích nhất mấy cô gái ngoan ngoãn yên tĩnh, em không biết đứa cháu trai của cô…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!