Trình Tuế Ninh gặp Chu Ôn Yến vào ngày cuối cùng của tháng 11.
Lúc 7 giờ 5 phút tối hôm đó, phòng thí nghiệm đã tắt hơn một nửa số đèn. Thí nghiệm không được suôn sẻ, đáng lẽ vẫn phải tiếp tục. Nhưng thời tiết hôm đó hơi quái lạ, gió một cơn mạnh hơn một cơn, thổi đến nỗi cửa sổ kêu lên răng rắc.
Đàn anh cùng khoa Triệu Diệu vẫn như thường lệ làm bộ làm tịch bỏ về trước không dọn dẹp, lúc sắp ra cửa thấy Trình Tuế Ninh đang rửa chai lọ có vẻ vất vả liền nói:
"Thử dùng dung dịch axit crôm đi, không được thì vứt đi, những thứ hao phí này không đáng kể đâu."
Trình Tuế Ninh không ngẩng đầu lên ừ một tiếng, tay vẫn không ngừng động tác.
Tôn Tư Duyệt sắp xếp xong dữ liệu, đi qua nhìn hai cái rồi nói:
"Vứt đi là xong, giáo sư vừa nhận được tài trợ lớn, dạo này đang rộng rãi đấy."
Trình Tuế Ninh nghĩ cũng đúng, cô đặt chai lọ sang một bên, bóp chút nước rửa tay vào lòng bàn tay rồi bắt đầu chà xát.
Cô hơi sạch sẽ quá mức, rửa đến khi da tay hơi nhăn mới dừng lại.
Tôn Tư Duyệt rút hai tờ giấy đưa cho cô:
"Căng tin chắc hết đồ ăn rồi, lát nữa ra phố sau ăn nhé?"
Trình Tuế Ninh không có khẩu vị gì, vừa thu dọn túi vừa bật sáng điện thoại đã bị bỏ quên cả buổi chiều.
Cô vừa liếc nhìn một cái, lông mày đã nhíu lại, tin nhắn trên WeChat càng lúc càng tỏ ra không kiên nhẫn:
"Thôi, Trần Việt Đình đang chờ sắp nổi giận rồi."
Vừa nghe tên Trần Việt Đình, sắc mặt Tôn Tư Duyệt lập tức hơi thay đổi, cười khẽ:
"Hừm, vậy cậu mau đi đi, đừng để cậu Trần đợi lâu."
Câu nói này có chút khó nói rõ ràng là sao.
Trình Tuế Ninh nhíu mày chặt hơn, mím môi nhưng cũng không nói gì.
Khi ra khỏi cổng trường, tin nhắn của Trần Việt Đình lại rung lên.
[Trần Việt Đình: Nếu em không đến nữa thì anh thật sự sẽ bị người ta dụ đi mất đấy.]
[Trình Tuế Ninh: Tháng này là lần thứ ba rồi.]
[Trần Việt Đình: Ai bảo mẹ anh không hài lòng về em.]
Ở cổng trường không có chỗ che chắn, tay Trình Tuế Ninh bị gió lạnh thổi đến đau nên cô không trả lời tin nhắn của anh ta nữa.
Giờ này hơi kẹt xe, chiếc xe cô gọi đến muộn mất mấy phút. Địa chỉ Trần Việt Đình đưa là khách sạn Quý Lệ, nằm ở vòng hai, cả đường đi toàn xe cộ chen chúc, rất khó di chuyển.
Trong tình huống này, radio trong xe còn nói thêm tối nay có mưa tuyết, nhắc nhở người ra đường chú ý phòng tránh. Tài xế càu nhàu vài câu, nói hôm qua mới rửa xe.
Trình Tuế Ninh từ 8 giờ sáng đã đến phòng thí nghiệm, ở cả ngày, giờ đã mơ màng. Khi cô gần như bị hơi ấm trong xe thổi đến ngủ gật thì điện thoại của Trần Việt Đình gọi đến.
Đến đâu rồi?
Trình Tuế Ninh mở mắt ra, nhìn bản đồ lộ trình trên điện thoại của bác tài phía trước: Còn 1.8 km nữa.
Trần Việt Đình ở đầu bên kia, giọng bỗng hạ thấp xuống cười: Giận rồi à?
Không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!