"Con, con nói cái gì..." Cổ họng ông ta như cũng bị đông cứng lại, run rẩy nửa ngày mới thốt ra được mấy chữ như vậy.
Có vài vị khách phản ứng chậm hơn một chút còn chưa hiểu được sự kinh ngạc của Đào Nguyên Điền.
"Kết quả này có vấn đề gì sao? Trước đó không phải đã biết Hồ Nhân mang thai không phải con của Đào Nguyên Điền rồi sao? Đương nhiên là không có quan hệ huyết thống."
Vị khách ngồi bên cạnh, người đã trợn mắt há mồm đến không nói nên lời từ lâu, đã bị sự ngơ ngác của người này kéo về thực tại. Anh ta hận sắt không thành thép mà chỉ điểm cho người bạn hóng chuyện của mình:
"Sao ông hóng drama tại trận mà cũng không hiểu gì hết vậy!"
"Theo lý mà nói, dù Hồ Nhân có mang thai con của Đào Thanh Tuấn, thì đó cũng là cháu nội của Đào Nguyên Điền! Mà kết quả giám định lại nói không có quan hệ huyết thống! Điều này chứng tỏ cái gì?"
"Chứng tỏ đứa trẻ này không phải là cháu nội của Đào Nguyên Điền?" Người kia vẫn ngơ ngác trả lời.
"Trời ơi ông làm tôi tức c.h.ế. t mất!" Vị khách này sắp phát điên: "Đây có phải là trọng điểm không? Trọng điểm là điều này chứng tỏ Đào Thanh Tuấn không phải là con của Đào Nguyên Điền!"
Người kia cuối cùng cũng phản ứng lại, cũng chuyển sang biểu cảm trợn mắt há mồm.
Cho nên, Đào Nguyên Điền không những không thể thành công có thêm một người con!
Mà ngay cả đứa con trai ban đầu của ông, thực ra cũng không phải là con của ông?
Biểu cảm của Đào Nguyên Điền làm Đào Thanh Hủ rất hài lòng.
Thật không uổng công cô đã giấu diếm chuyện này lâu như vậy.
Cô đã sớm biết kết quả giám định, và ngay lúc nhận được báo cáo, cô đã nghĩ kỹ muốn trong dịp nào, muốn theo một trình tự thế nào, để nói cho cha mình biết cái tin tức tốt động trời này.
Cô muốn trước mặt tất cả các vị khách, đem những thứ mà Đào Nguyên Điền quan tâm nhất, từng món một, toàn bộ hủy diệt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tình yêu của ông ta đối với Nghê Giai Thấm, thứ chỉ tồn tại ngoài miệng và khi nhân cách thích diễn kịch của ông ta phát tác.
Sự tự tin rằng ở tuổi này mà vẫn còn phong độ, và cho rằng tất cả phụ nữ đều mê mệt mình.
Và cả đứa con trai mà ông ta quan tâm nhất.
Đương nhiên, Đào Thanh Hủ cũng không có ý định dừng tay như vậy.
Cô còn có một món quà lớn cuối cùng muốn tặng cho Đào Nguyên Điền nữa.....
Đào Thanh Tuấn lúc này cuối cùng cũng đã ngừng nôn khan vô ích.
Sau khi hiểu được ý của Đào Thanh Hủ, trong lòng hắn ta đã hoàn toàn bị sự sợ hãi chiếm cứ.
Nếu những gì Đào Thanh Hủ nói đều là sự thật, vậy có nghĩa là hắn ta không chỉ l.o.ạ. n l.u.â. n với Hồ Nhân, mà chính mình còn vốn không phải là con của Đào Nguyên Điền.
Chẳng lẽ Hồ Nhân sớm từ 22 năm trước cũng đã cho Đào Nguyên Điền đội nón xanh?
Hai chuyện này cộng lại đủ để làm cho Đào Thanh Tuấn, một người chưa từng trải qua sóng gió gì, hoàn toàn suy sụp.
Hắn ta đầu tiên là điên cuồng xé nát bản báo cáo trong tay, sau đó lại bò dậy định xông về phía Đào Thanh Hủ, chẳng qua là bị bảo vệ ngăn lại, một lần nữa bị khống chế.
"Chị lừa em! Mấy cái này tất cả đều là giả! Đều là lời nói dối do chị bịa ra! Cha, cha đừng tin chị ấy, sao con có thể không phải là con của cha được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!