Chương 9: Nói chuyện trên tầng áp mái

"Bùi Thanh nói ảnh đồng ý về cùng với tôi rồi."

Giọng nói của Mạc Doãn vẫn khàn khàn như cũ, nhưng nghe có vẻ thoải mái hơn nhiều: "Cảm ơn."

Bùi Minh Sơ nhẹ giọng nói: "Được rồi, vậy hai em về cùng nhau nhé."

Điện thoại đã cúp, Bùi Minh Sơ nhìn điện thoại, trầm tư hồi lâu.

Vừa nghe thấy những lời kỳ lạ của Mạc Doãn, Bùi Minh Sơ chưa kịp suy nghĩ đã lùi lại một bước, lòng bàn tay trượt ra khỏi tay nắm cửa. Bùi Minh Sơ lặng lẽ lui ra ngoài, bảo mọi người trong văn phòng hai người đừng nhắc đến việc anh đến tìm Bùi Thanh.

Trở lại văn phòng, anh ép những lời vừa nghe ra khỏi đầu, sau đó nhớ lại tất cả những khoảnh khắc kỳ lạ khi nhìn thấy Bùi Thanh và Mạc Doãn ở chung với nhau trước đó, không khỏi nhướng mày, nghĩ rằng thì ra là vậy.

Bùi Minh Sơ mím môi, sau đó mỉm cười lắc đầu, cảm thấy cách nghĩ này hình như cũng không đúng lắm.

Anh ngồi trên ghế trầm ngâm hồi lâu, mãi cho đến khi Đinh Mặc Hải bước vào nhắc nhở đã đến giờ lên máy bay, Bùi Minh Sơ mới hoàn hồn lại như vừa tỉnh mộng. Anh đứng dậy, chộp lấy chiếc áo khoác treo trên móc mặc vào ngay ngắn, vừa duỗi thẳng vai vừa nói: "Tháng sau đừng đặt lịch kín như vậy nữa, tôi muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày ở nhà."

"Được."

Đinh Mặc Hải nói: "Cậu mệt à?"

Bùi Minh Sơ lắc đầu.

Đinh Mặc Hải lại nói: "Cậu hai và Tiểu Doãn vẫn còn giận nhau sao?"

Bùi Minh Sơ liếc ông ta một cái, Đinh Mặc Hải thấy ánh mắt Bùi Minh Sơ có chút bất đắc dĩ, "Chắc là vậy."Mạc Doãn đặt hai tay lên mu bàn tay của Bùi Thanh, mặt hắn đỏ bừng.

Bùi Thanh hơi quá mức rồi! Y xem hắn như một đứa trẻ vậy, tư thế ôm như vậy quá xúc phạm người khác. Mạc Doãn bấm sâu đầu ngón tay vào mu bàn tay của Bùi Thanh, hạ giọng nói: "Thả tôi xuống."

Bùi Thanh không để ý đến mà quay đầu nói vào tai Mạc Doãn, hơi thở ấm áp của y khiến tai Mạc Doãn ngứa ngáy.

"Không cần tôi vậy có cần Bùi Minh Sơ giúp không?"

Mạc Doãn quay mặt tránh hơi thở của y, "Tôi đã nói nhiều lần rồi, xin anh đừng nói những điều kỳ quái như vậy nữa."

"Kỳ quái hả?"

Bùi Thanh dùng cả hai tay ôm chặt lấy đôi chân không còn cảm giác của Mạc Doãn, y quay mặt lại, môi vẫn bướng bỉnh đuổi theo vờn quanh tai Mạc Doãn, thì thầm: "Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì sao?"

Mạc Doãn quay mặt lại.

Khuôn mặt của Bùi Thanh rất gần, đôi mắt y lấp lánh lạnh lùng.

"Tôi đang nghĩ gì?" Mạc Doãn run rẩy hỏi.

Bùi Thanh cười khẩy chăm chú nhìn Mạc Doãn, như thể đã nhìn thấu hắn, "Cậu đang mơ mộng hão huyền."

"......"

Bàn tay nắm chặt của Mạc Doãn từ từ buông lỏng, ánh mắt run rẩy như sợ hãi.

Bùi Thanh cười mỉa mai, "Mơ mộng hão huyền sẽ chết đấy."

Mơ mộng một người đàn ông có thân phận khác biệt thật sự yêu mình, mơ mộng một ngày nào đó có thể từ kẻ hèn hạ trở thành người quang minh chính đại, cứ mãi mơ mộng đến khi trầm cảm mà chết, mà sau khi chết rồi vẫn bị người khác dè bỉu phỉ nhổ, thật ngây thơ và đáng thương biết bao.

Bùi Thanh tôn trọng sự lựa chọn của những người như vậy. Nhưng y không hiểu tại sao một người ích kỷ và ngây thơ đến thế lại nhất quyết phải đưa người khác vào thế giới này để chịu đau khổ.

Cũng may là nếu Mạc Doãn muốn tìm đường chết thì chắc cũng chỉ có một mình hắn là bay vào biển lửa.

"Tôi thật sự không biết anh đang nói gì." Mạc Doãn quay mặt lại, thở hổn hển, "Thả tôi ra, tôi đi rồi sau này sẽ không tới đây nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!