Vẻ mặt Mạc Doãn lộ rõ sự kinh ngạc, có thể nói đây là lần duy nhất hắn bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt người khác sau khi bước vào thế giới này.
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức điều chỉnh cảm xúc, cả khuôn mặt trầm xuống, sắc mặt vừa trắng bệch lại có chút đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là tức giận. Hắn đẩy xe lăn đến trước mặt Bùi Thanh, giật lại tấm thiệp từ trên tay y.
Bùi Thanh đứng đó không nhúc nhích, cũng không nói thêm gì nữa, y đút hai tay vào túi, quay người rời đi.
Mạc Doãn nhìn cánh cửa hé mở, lại nhìn tấm thiệp trong tay, mãi mà vẫn không thể loại bỏ được cảm giác hoang đường trong lòng.
Vừa rồi Bùi Thanh có ý gì?
Hắn thích Bùi Minh Sơ ư?
Tức là do hắn quá nghe lời và nịnh nọt Bùi Minh Sơ? Hay còn ý nghĩa nào khác?
Hay là ý muốn nói hắn có ham muốn quan hệ thể xác với Bùi Minh Sơ?
Càng nghĩ Mạc Doãn lại càng cảm thấy khó tin.
Nếu tính theo tuổi tác tự nhiên của con người thì xem như hắn vừa thành niên không lâu, cũng có hoàn cảnh tương tự như "Mạc Doãn" ở thế giới này.
Cha mẹ hắn cũng đã qua đời.
Điểm khác biệt là cha mẹ hắn đều qua đời sau khi hắn được sinh ra không bao lâu. Trong trí nhớ của hắn, hắn gần như không có ấn tượng gì về cha mẹ mình, hắn được bộ phận chăm sóc con người của Liên minh nuôi dưỡng.
Bởi vì tinh thần lực của hắn bẩm sinh cực kỳ mạnh mẽ, Bộ Giáo dục đã cử mười hai chuyên viên đặc biệt chăm sóc và bảo vệ hắn một cách kín kẽ. Mãi cho đến khi hắn trưởng thành nhận nhiệm vụ, số người mà hắn thực sự tiếp xúc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tất nhiên, hắn cũng không có hứng thú tiếp xúc với các đồng nghiệp khác.
Vì vậy ham muốn sinh lý tự nhiên của bản thân rất thấp.
Vả lại sức mạnh tinh thần càng cao thì nhu cầu về vấn đề này càng thấp.
Không có nhu cầu sinh lý ở mức độ thấp chứ đừng nói đến nhu cầu tâm lý.
Thích ai đó ư? Chỉ nghe thôi đã khiến Mạc Doãn có chút khó chịu, gần như toàn thân nổi hết da gà.
Mạc Doãn liếc nhìn tấm thiệp trong tay, sau đó nhìn ra cửa, cuối cùng nhìn chiếc hộp rơi trên thảm, hắn không hiểu sao Bùi Thanh lại có thể nói ra những lời gây sốc như vậy. Sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng hắn cũng hiểu.
——Bùi Thanh không phải là người bình thường.
Họ là những người trong một thế giới nhỏ bé, tình yêu và sự thù hận của họ tương đối hời hợt, điều này thực sự hiếm có và bình thường.
Mạc Doãn đẩy xe lăn qua, nhặt hộp quà dưới đất lên.
Bùi Thanh mua cho hắn một chiếc khăn quàng cổ, có lẽ là quà năm mới.
Mạc Doãn nhớ tới buổi chiều lúc hắn ra khỏi nhà cũ, ngoài hành lang gió thổi lồng lộng, hắn dựa trên lưng Bùi Thanh, hắng giọng nhỏ tiếng ho khan, Bùi Thanh hỏi hắn có chuyện gì, hắn nói không sao, nhưng một tay siết chặt cổ áo để gió khỏi lùa vào. Lúc này, Bùi Thanh quay mặt lại, ánh mắt y có vẻ hơi kỳ lạ, không phải vẻ thờ ơ lạnh nhạt thường ngày mà phảng phất sự ấm áp khác thường. Tuy nhiên, lúc đó Mạc Doãn không hiểu gì hết, chỉ nghĩ rằng đôi mắt của Bùi Thanh bị gió làm mờ mịt mà thôi.
Chiếc khăn rất mềm, chạm vào có cảm giác như chìm vào mây.
Bùi Thanh hỏi một câu khiến hắn kinh hãi quá! Hay là y đang suy bụng ta ra bụng người?
Mạc Doãn một tay cầm tấm thiệp, một tay cầm chiếc khăn quàng cổ, vẻ mặt trầm tư.Sau Tết, Bùi Minh Sơ lập tức bay ra nước ngoài, anh rất bận rộn, ngược lại Bùi Cánh Hữu nhẹ nhàng không ít, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Ai cũng nói Bùi Thanh là đứa con trai không được sủng ái, nhưng sau khi Bùi Minh Sơ rời đi, Mạc Doãn phát hiện ra Bùi Cánh Hữu cũng rất yêu thương Bùi Thanh, nhưng Bùi Thanh lại có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
Bùi Cánh Hữu đề nghị Bùi Thanh đến công ty thực tập, Bùi Thanh chỉ trả lời vỏn vẹn "không" rồi rời khỏi nhà ăn.
Mạc Doãn bưng chén, ngập ngừng nhìn Bùi Cánh Hữu.
Bùi Cánh Hữu nhàn nhạt mỉm cười, vẻ mặt không hề tức giận, "Ăn cơm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!