Chương 47: Trở về Dung Thành

Hạ Huyên không trả lời ngay lúc đó về việc tăng quân, Mạc Doãn thấy y thất thần, ngón tay cứ ấn vào mép thư mãi, hình như trong thư đề cập chuyện gì đó rất quan trọng, thế là liền dứt khoát cáo lui ra ngoài trước. Hạ Huyên gật đầu, đợi mành rũ xuống, bóng dáng gầy gò biến mất hẳn khỏi tầm mắt, y lại mở lá thư ra đọc kỹ.

Cuối thư có kể chi tiết về cuộc đời của Mạc Doãn, nói người này thân cao hơn 7 thước, khuôn mặt đẹp như mỹ nhân, Ô Tây chỉ có danh sách tên chứ không có chân dung. Nhưng tổng quản Ô Tây đã viết thư cho những người trong triều quen biết Mạc Doãn, vài ngày nữa họ sẽ gửi tranh chân dung đến ngay thôi, đến lúc đó lại phải nhờ Hạ Huyên giúp đỡ cùng nhau tìm kiếm.

Trước đây, khi Thường Tam Tư đóng quân, tổng quản Ô Tây có quan hệ khá tốt với ông ta, nhưng Hạ Huyên lại không quen không biết gì đến hắn ta, cho nên thật ra muốn giúp hay không thì cũng tùy y.

Nhưng tên của vị Hộ Bộ thị lang này...

Mạc Doãn.

Hạ Huyên từ trước đến nay tâm tư thâm trầm sâu sắc, có nghĩ gì cũng không thể hiện ra bên ngoài. Nếu đổi lại là một người bình thường khi thấy kẻ chạy trốn này trùng tên với quân sư thân tín của mình, chắc chắn sẽ hét ra tiếng.

Hạ Huyên đặt bức thư xuống, lồng ngực khẽ phập phồng.

Chẳng lẽ Mạc Doãn này và Mạc Doãn kia là cùng một người ư?

Nếu thật sự là vậy, thế thì lá gan của Mạc Doãn cũng quá lớn rồi!

Hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Nếu hắn là Mạc Doãn, là kẻ chạy trốn, nhất định sẽ thay đổi thân phận hoặc mai danh ẩn tích, nhanh chóng trốn khỏi biên giới, chứ làm sao có thể gia nhập quân đội? Đây chẳng phải tự mình chui đầu vào rọ ư?

Hạ Huyên nghĩ đến thời điểm Mạc Doãn xuất hiện ở biên giới, nhớ đến vết thương cũ trên cổ tay, rồi đọc lại phần miêu tả cuộc đời của vị Hộ Bộ thị lang Mạc Doãn trong thư. Người kia chỉ là một thư sinh tay yếu chân mềm, hình như khác hẳn một trời một vực với Mạc Doãn mà y biết. Trong lúc nhất thời y không thể quyết định được gì, nhíu mày liếc nhìn góc thư.

——"Vài ngày nữa sẽ gửi tranh chân dung đến."Hạ Huyên rõ ràng nghi ngờ hắn đang nuôi binh riêng, lúc ấy vẻ mặt y rất nguy hiểm và áp bức, Mạc Doãn cũng đã chuẩn bị câu trả lời cho thỏa đáng, nhưng rồi Hạ Huyên đọc xong thư lại đột nhiên đổi ý.

Nếu trong thư nói về chuyện quân sự, Hạ Huyên có thể đặt lá thư xuống rồi thảo luận với hắn được cơ mà? Hay là chuyện gia đình? Hình như không phải! Hạ Huyên không nhận thư của gia đình, quan trọng nhất là Mạc Doãn mơ hồ cảm thấy Hạ Huyên không muốn hắn biết chuyện này.

Mạc Doãn thong thả đi loanh hoanh trong quân đội, tham quan toàn bộ quân doanh, hắn cũng hay thường đi dạo như vậy, binh lính nhìn thấy hắn thì đều cung kính hành lễ chào.

Trận chiến đầu tiên của quân Huỳnh Hoặc đã mang đến cho những tướng sĩ khác hai cú chấn động lớn. Một là, số lượng thương vong trong trận chiến cực kỳ thấp; hai là, phần thưởng rất hào phóng, quân sư thậm chí còn chia phần của mình cho quân Huỳnh Hoặc. Trên chiến trường vừa có thể giữ được mạng, lại vừa có thể kiếm được tiền, chuyện đẹp như mơ thế này thì ai mà không rục rịch trong lòng?

Thế nên vừa nghe nói quân sư đang muốn huấn luyện thêm một đội Huỳnh Hoặc khác, các binh sĩ không còn né tránh giống như lần đầu trưng binh nữa, mà thay vào đó luôn hành lễ chào đón Mạc Doãn bằng những ánh mắt nóng bỏng.

Nhưng mục đích của Mạc Doãn không phải là chiêu mộ binh lính, hắn thong thả dạo quanh quân doanh, nhìn thấy một con ngựa đang thơ thẩn một mình trong chuồng —— đó là con ngựa đưa thư.

Người của Ô Tây đang ở đây.

Mạc Doãn liếc nhìn con ngựa già ngoan ngoãn, chậm rãi bước về lều, chắp tay sau lưng, cầm chiếc lò sưởi tay trên bàn lên ôm vào lòng.

Lưu đày đường xá xa xôi, khả năng xảy ra nhiều biến cố, phạm nhân đến muộn hơn dự định là chuyện bình thường, có điều đã trễ lắm rồi mà hắn vẫn chưa đến, lại còn chẳng có tin tức thông tin gì. Vị tổng quản phụ trách quản lý phạm nhân ở Ô Tây kia có ngốc đến mấy cũng biết đã xảy ra chuyện, vì thế mới đến quân đồn trú để xin giúp đỡ.

Lúc đó hơi thở Hạ Huyên có chút thay đổi, nhưng y cũng không đột nhiên tức giận, điều đó có nghĩa là Hạ Huyên còn chưa xác định được thân phận của hắn.

Ô Tây có danh sách phạm nhân, nhưng không có chân dung của phạm nhân. Một số người có thể dựa vào đó để kiếm tiền, thậm chí treo đầu dê bán thịt chó, kiếm người giả mạo tên tuổi của phạm nhân bị lưu đày, còn bản thân tù phạm thật sự thì bên ngoài hưởng thụ sung sướng. Chính bọn nha dịch áp giải hắn cũng nhiều lần ám chỉ như vậy, chỉ cần tới Ô Tây và xùy bạc ra thì có thể giao dịch thỏa thuận với Ô Tây.

Mạc Doãn không thèm dùng tên giả, thứ nhất là vì kiêu ngạo, thứ hai là vì sự quản lý lỏng lẻo của Ô Tây. Mặc dù hắn chưa đến Ô Tây, nhưng theo cách làm thông thường của tổng quản Ô Tây thì hắn đoán hơn phân nửa là ông ta thường dùng người giả mạo nhận tội thay, để tránh gây thêm nhiều rắc rối.

Nhưng khi đến lượt hắn, tổng quản Ô Tây lại không lựa chọn giải quyết sự việc theo kiểu im ỉm tự biên tự diễn nữa, mà lại ầm ĩ nháo nhào tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hạ Huyên.

Có lẽ trong triều có người dò hỏi tổng quản Ô Tây về tung tích của hắn, hoặc có lẽ hắn đơn giản là bị thế giới từ chối, khá xui xẻo mà thôi.

Làm nhân vật phản diện chính là như vậy, dù có uống nước lạnh cũng sẽ tắc răng, không giống như nhân vật chính, nơi nào cũng có cơ hội.

Mạc Doãn vuốt ve lò sưởi, sắc mặt nhàn nhạt, ánh sáng trong mắt lập lòe.

Nhưng những kẻ phản diện như bọn họ, chưa đến cuối cùng thì sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm đường sống trong kẽ chết.Hạ Huyên trong lòng không yên tâm nên triệu tập thân vệ đến hỏi Mạc Doãn sau khi rời khỏi lều thì làm gì, thân vệ kể lại quân sư chỉ đi tuần tra xung quanh quân doanh rồi trở lại lều của hắn. Hạ Huyên gõ tay lên bàn, đứng dậy nói: "Ta đi xem hắn thử."

Thân là chủ tướng, Hạ Huyên từ trước đến nay ngoại trừ huấn luyện quân thì còn rất nhiều công văn giấy tờ phải làm, khác hẳn với khi Thường Tam Tư còn đương chức, ông ta hoàn toàn mặc kệ các thành trấn, không làm gì cả. Hạ Huyên đến biên giới không chỉ để đánh giặc, đánh giặc để tất cả bá tánh đều được an hưởng thái bình, nhưng nếu ngay cả một tòa thành cũng không thể bảo vệ được thì lấy gì mà bảo vệ thiên hạ? Vì vậy, y tự mình quản lý công việc của mỗi thành, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi.

Y và Mạc Doãn mỗi người đều bận việc của mình, mặc dù ở cùng một doanh, nhưng một người làm tướng quân, một người làm quân sư, lại hiếm khi gặp nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!