Chương 46: Quỷ quân

Vào cuối mùa hè, việc thu hoạch lương thực trồng trên cát kém hơn Mạc Doãn dự kiến. Suy cho cùng thì năng suất của thế giới này còn rất lạc hậu, cho dù hắn có phương pháp trồng lương thực thì thu hoạch vẫn không được như ý, cần phải tiếp tục cải tiến phương pháp cho phù hợp.

Mạc Doãn bất mãn, nhưng quân đội trong thành lại vô cùng hài lòng, thậm chí còn tổ chức tiệc tùng kéo dài mấy ngày, Mạc Doãn thấy thế cũng chẳng tỏ ý kiến gì sất. Không biết có phải là do thân thể này đã phải chịu đựng quá nhiều tra tấn do bị lưu đày, dẫn đến thường hay đói khát hay không, Mạc Doãn phát hiện mình đã trở nên đặc biệt ham ăn ở thế giới này.

Hoặc có thể đó là tác dụng phụ của tia tinh thần lực đó.

Thế giới này quá chân thực, tia tinh thần lực đó dung hợp ý thức của hắn và thân thể này làm một, mang đến một loại cảm giác tinh thần và thể chất khác hẳn với thế giới trước đó.

Ở thế giới trước, Mạc Doãn mặc dù là một kẻ tàn phế bị liệt trên giường bệnh, nhưng đối với hắn thì "bị liệt" giống như một mác vậy. Vì nhân vật này cần hắn bị liệt nên tình trạng cơ thể đó tác động lên hắn rất hạn chế.

Nhưng ham ăn thì có lẽ không phải là cái mác mà một nhân vật phản diện nên có, Mạc Doãn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không vì mình đang đóng vai phản diện ác độc mà bỏ tính ham ăn. Hắn vẫn vạn sự theo ý mình, thích ham ăn thì cứ ham ăn thôi.

Mạc Doãn bắt đầu đích thân huấn luyện đội quân "Huỳnh Hoặc".

Tất cả binh lính Huỳnh Hoặc đều không được phép giao tiếp với những người lính khác, trong quân doanh to lớn như vậy, Mạc Doãn lại tách họ ra thành một hòn đảo cô độc. Hắn yêu cầu những người lính này cùng ăn cùng ngủ, tự chăm sóc tự nuôi dưỡng, thậm chí tự điều trị từng con ngựa của mình, cách mấy ngày phải kiểm tra tình trạng ngựa một lần, để binh lính xem ngựa như người anh em thân thiết nhất của họ.

Binh lính ngoại trừ chăm sóc ngựa của mình thì không được phép lên ngựa. Mạc Doãn bắt họ trước tiên phải rèn luyện thể chất bằng phương pháp huấn luyện của nền văn minh nhân loại từ tự nhiên đến trung kỳ. Đối với những binh lính này mà nói thì cường độ đó rất là thích hợp —— có thể khiến cho cơ thể của họ mỗi ngày đều sống không bằng chết, và tâm địa còn cứng hơn cả sắt đá.

Rèn luyện thể chất xong, Mạc Doãn chia một ngàn người này thành nhiều cấp bậc tùy theo khả năng cưỡi ngựa của họ. Những binh lính này có một số vốn là kỵ binh, còn lại phần lớn là bộ binh, trước khi đến quân doanh họ chưa từng chạm vào ngựa. Sau khi chia thành nhiều cấp độ, các đội lại chia thành các đội nhỏ để phối hợp huấn luyện, bước đầu tiên là học cách "phá ngựa".

Trong các cuộc chiến tranh của các nền văn minh cổ đại, kỵ binh chắc chắn là đơn vị tinh nhuệ nhất, đổi lại tỷ lệ thương vong cũng rất cao. Một khi ngã ngựa, gãy tay gãy chân là chuyện bình thường, té gãy cổ thì lại càng vô số kể. Một ngàn người này chính là thuộc hạ trực tiếp đầu tiên của Mạc Doãn, Mạc Doãn muốn họ trước tiên phải học được cách tự giữ mạng sống của mình.

Việc huấn luyện của quân Huỳnh Hoặc hoàn toàn tách biệt với các doanh khác, không ai biết việc huấn luyện diễn ra như thế nào ngoại trừ Mạc Doãn. Mạc Doãn cho Lý Viễn hai lựa chọn, hoặc quay trở về bên Hạ Huyên tiếp tục làm thân vệ cho y, hoặc ở lại Huỳnh Hoặc trung thành với một mình hắn.

Lý Viễn tức thì liền hoảng hốt, Mạc Doãn nhìn thấy hắn ta do dự, nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần quan tâm đến sinh hoạt thường ngày của ta nữa, Chu Dũng sẽ tiếp quản thay ngươi."

Lý Viễn bị đuổi đành chạy về Hạ Huyên: "Thuộc hạ vô năng."

Hạ Huyên đang bận rộn sắp xếp, trong tay cầm cuộn văn kiện, không ngẩng đầu lên nói: "Không sao, đi xuống đi."

Sau khi Lý Viễn rời đi, Hạ Huyên đóng văn kiện lại, trầm tư nhìn về phía trước.

Bồi dưỡng đội quân của mình là việc mà mọi tướng lĩnh trong quân doanh đều sẽ làm, Hạ Huyên không hề ngạc nhiên trước hành vi của Mạc Doãn. Nhưng mà chỉ có một ngàn người, cũng không tính là gì, để xem Mạc Doãn có thể làm được gì ra hồn. Huỳnh Hoặc ư... chỉ là một ngôi sao xấu xa vô danh, không biết lần này có thể xứng đáng với tên gọi của nó hay không.

Thời tiết nháy mắt càng ngày càng lạnh, ngày thu ngắn ngủi sắp trôi qua, tiết trời vào đêm khiến người ta có cảm giác như mùa đông đang lặng lẽ thử thách họ, song song đó còn có các bộ lạc Man tộc.

Mùa xuân năm nay, lũ mọi rợ đến cướp lương thì bị tấn công, bởi thế vẫn luôn ấp ủ muốn thử lại một lần nữa. Không ngờ Mạc Doãn đã sắp xếp cho binh lính đi đến các thành khác nhau để "trồng trọt", bọn mọi rợ chỉ biết bên trong thành có vệ binh gác, nhưng lại không biết có loại "u quỷ" kia luôn hay không, vì vậy mà không dám hành động liều lĩnh. Nhưng khi mùa đông sắp qua đi, bọn họ không thể kìm chế thêm nữa, không có lương thực, họ không thể sống sót qua mùa đông ở biên giới.

"Quân sư——"

Chu Dũng vén mành đi vào lều, thấy Mạc Doãn đang rửa chân thì vô thức quay người lùi lại: "Thuộc hạ không biết quân sư đang... Thuộc hạ tránh ra ngoài trước. "

"Rửa chân làm sao phải tránh? Có chuyện gì?"

Chu Dũng quay mặt đi nói: "Tướng quân, mời ngài qua đây nghị sự."

"Biết rồi, ngươi xuống đi."

Chu Dũng vội vàng lui ra, chạy nhanh như ma đuổi.

Mạc Doãn lau chân, đi vớ và mang ủng, thời tiết lạnh làm chân hắn cũng lạnh. Hắn đứng dậm chân tại chỗ một hồi rồi bước ra khỏi doanh. Dù trời đã tối nhưng doanh của họ vẫn đang huấn luyện, cả người và ngựa đều bịt kín mắt, chậm rãi bước đi về phía trước trong bóng tối. Quân sư nói làm như vậy sẽ giúp tăng thêm sự ăn ý giữa người và ngựa. Chém giết trên chiến trường, rất nhiều thời điểm thắng thua thường được quyết định bởi bản năng chỉ trong tích tắc.

Hắ muốn bọn họ cũng huấn luyện bản năng của mình thành một loại vũ khí trong quá trình huấn luyện.

Toàn bộ quân doanh im lặng không tiếng động, chỉ còn tiếng ngựa khịt mũi phì phì nhè nhẹ. Lúc Mạc Doãn đi ngang qua, đám người phụ trách huấn luyện cũng im lặng chắp tay chào hắn.

Nơi này là một hòn đảo nhỏ bé tĩnh mịch, ngoài huấn luyện ra thì cũng chỉ có huấn luyện, không còn làm gì khác, Mạc Doãn huấn luyện những người này theo tiêu chuẩn của quân nhân chuyên nghiệp, trung thành, điềm tĩnh và tàn nhẫn. Hắn muốn huấn luyện mỗi một người bọn họ thành những chiến sĩ có thể lấy một địch mười không chớp mắt trên chiến trường.

Hạ Huyên đã mấy tháng không gặp Mạc Doãn, mà khi gặp mặt rồi lại có cảm giác như mới gặp Mạc Doãn ngày hôm qua, Mạc Doãn trông vẫn như cũ, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng, chiếc áo mỏng manh bay phấp phới dưới lớp áo choàng. Hạ Huyên hỏi: "Sao ngươi ăn mặc mỏng manh vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!