Chương 45: Ánh lửa chói sáng

Hạ Huyên đồng ý với yêu cầu của Mạc Doãn.

Từ lúc nhìn thấy mầm cây non xanh tươi trong lều, y đã định bỏ qua nghi ngờ. Có câu 'Đã nghi ngờ thì không dùng người, còn đã dùng người thì không nghi ngờ', nếu Mạc Doãn dâng phương pháp này cho mọi rợ thì không thể tưởng tượng được bọn chúng sẽ lớn mạnh đến mức nào.

Mạc Doãn là người có tài, hắn đã nguyện ý báo đáp quốc gia thì không nên chịu sự hoài nghi như vậy. Về phần Mạc Doãn là ai, bản lĩnh đó từ đâu ra, y tin tưởng sau này sẽ dần dần biết được.

Hạ Huyên cầm túi rượu mình lên chạm vào túi rượu của Mạc Doãn, "Ta cho ngươi một ngàn quân."

"Đa tạ tướng quân."

Mạc Doãn mỉm cười, lộ ra một góc hàm răng, Hạ Huyên đột nhiên hỏi: "Ngươi sinh năm bao nhiêu?"

Mạc Doãn hỏi: "Tướng quân thì sao?"

Hạ Huyên đáp: "Thiên Nguyên ba năm."

Mạc Doãn kinh ngạc nói: "Tướng quân năm nay 21?"

Hạ Huyên nói: "Sao? Trông không giống à?"

"Chẳng giống chút nào," Mạc Doãn liếc nhìn người đàn ông có khuôn mặt phong trần bụi bặm râu ria lởm chởm, "Tướng quân rất điềm tĩnh, nhìn cứ tưởng ba mươi tuổi."

Hạ Huyên cũng không tức giận, phá ra cười lớn: "Quân sư thì sao?"

"Tướng quân đoán thử xem?"

Cuộc trò chuyện dần dần cởi mở thoải mái hơn, Hạ Huyên cũng thả lỏng gập một chân lại, ánh mắt lia từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Doãn. Y đã giết vô số người trên chiến trường, ngay cả khi thả lỏng, đôi mắt cũng sắc bén như dao, từ từ mài gọt cơ thể Mạc Doãn, từ lông mày, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi của hắn còn vương vết rượu...

Hạ Huyên ho nhẹ một tiếng, xoay người nhấp một ngụm rượu, "Chắc là trạc tuổi ta."

"Tướng quân đã nói vậy thì tức là vậy đi."

Trong lều đột nhiên trở nên yên tĩnh, Mạc Doãn cũng không quan tâm vì sao Hạ Huyên đột nhiên ngừng nói. Sếp lớn vui giận bất thường, hắn cũng không có hứng thú dò xét suy nghĩ của Hạ Huyên, uống rượu xong liền rời đi.

Biết quân sư muốn luyện binh, binh lính trong quân doanh lập tức náo loạn. Phần lớn bọn họ đều là người địa phương do mộ binh mà đến, sau khi phục dịch xong liền có thể trở về quê nhà. Bởi thế trong quân không cầu mong kiến công lập nghiệp mà chỉ muốn bảo vệ mạng sống của chính mình để sau này còn về quê đoàn tụ với gia đình. Tài năng của quân sư, bọn họ đương nhiên là khâm phục sát đất, nhưng nếu quân sư luyện binh thì lại cực kỳ khắc nghiệt, rất nhiều người tránh né vì sợ rằng bản thân mình không chịu được cực khổ.

Mạc Doãn hoàn toàn không quan tâm, xin Hạ Huyền ra một mệnh lệnh mới, chuẩn bị phái hai nghìn binh lính đến các thành —— để trồng trọt. Ai không muốn đánh giặc thì cứ đi làm ruộng, không thì cứ chuẩn bị chờ bị phạt trượng đi!

Các doanh trong quân lập tức nháo nhào rối loạn ở các mức độ khác nhau, tướng lĩnh của mỗi doanh đều đến tìm Hạ Huyên. Binh sĩ ở các doanh, các bộ của họ chỉ có số lượng nhất định, huấn luyện, bài binh, phát lương cũng được định số như vậy, bây giờ đột nhiên lại điều động nhân số thì bảo bọn họ phải làm thế nào?

Sau khi Hạ Huyền tiếp quản thường quân, kỳ thật cũng đã nhanh chóng nhìn ra vấn đề của thường quân.

Thường Tam Tư đã quá già, từ lâu đã rơi vào thế lực bất tòng tâm, triều đình cắt xén lương thực nhiều năm, ông có thể duy trì hiện trạng như hiện nay đã là không tồi. Nhưng vì vậy mà cũng dẫn đến quân binh nhàn rỗi quá nhiều, nhân sự dư thừa. Trong mười người thì chỉ có một người thật sự có thể ra chiến trường giết chóc, lại trong mười người có thể chiến đấu với mọi rợ thì chắc chỉ sống sót được một người. Tính đi tính lại, trong quân thật sự là không đủ người để dùng.

Hạ Huyên rất đồng tình với động thái của Mạc Doãn, nếu không biết đánh đấm thì cứ đi làm ruộng, trong quân không nuôi dưỡng kẻ lười biếng. Trong quân phần lớn đều là những thuộc hạ cũ của Thường Tam Tư, thường suy nghĩ kỹ và hành động theo đội nhóm. Hạ Huyên bên ngoài là một vị tướng quân nắm giữ quyền lực to lớn, trên thực tế, y và những thuộc hạ cũ này lúc nào cũng âm thầm giành lấy quyền kiểm soát thực sự trong quân đội. Bọn họ càng gây rắc rối, Hạ Huyên càng mạnh mẽ đè nén lại áp lực.

Sau hai tháng, trong quân lựa ra không ít những người già, yếu, bệnh tật và tàn tật, Hạ Huyên phong cho các thân binh của mình làm đội trưởng, sau đó dẫn dắt nhóm người này đến các thành khác nhau để làm ruộng. Lúc bọn họ dùng dằng miễn cưỡng vào bên trong thành rồi, thân binh của Hạ Huyên mới thông báo nhiệm vụ của họ là trồng ngũ cốc, đợi đến đợt thu hoạch cuối hè thì có thể nhận lương thực theo thu hoạch, phần lương thực này cũng có thể quy đổi thành ngân lượng, thêm nữa là nhiệm vụ này sẽ được tính công binh dịch gấp hai lần bình thường, như vậy bọn họ sẽ sớm ngày được trở về quê nhà. Mọi người đang ở tâm thế không tình không nguyện, nghe vậy thì ồ lên vui mừng khôn xiết.

Thân vệ nói: "Các ngươi ở trong thành phải cẩn thận lời nói và việc làm, nhớ phải cần cù thật thà làm việc, không được quấy nhiễu bá tánh, không được bôi nhọ danh tiếng Hạ quân."

Đám binh sĩ này nào dám không đồng ý, đồng loạt quỳ lạy tạ ơn Hạ tướng quân, từ đó bắt đầu yên tâm trồng trọt lương thực trong thành. Các thành trấn nhỏ nơi biên giới năm nào cũng bị cướp phá, rất nhiều nhà cửa phòng ốc trống rỗng hoang tàn. Nhóm thân vệ làm theo chỉ thị của Hạ Huyên, sai binh lính sửa chữa nhà cửa để tạm thời cư trú, thành trấn nhỏ hoang vắng nháy mắt trở nên náo nhiệt sống động hẳn, thoáng chốc bừng lên sức sống mới.

Mặt khác, Mạc Doãn cũng đang cẩn thận tuyển chọn nhân sự trong quân đội.

Hạ Huyên giao cho hắn một ngàn binh lính, hắn nói muốn được tự mình lựa chọn, Hạ Huyên liền đồng ý. Ngoại trừ thân binh của Hạ Huyên, Mạc Doãn có thể tùy ý lựa chọn bất cứ người nào. Mà nếu Mạc Doãn đã muốn chọn, hắn đương nhiên sẽ chọn những người dũng cảm mạnh mẽ. Nhưng các tướng lĩnh của mỗi doanh sẽ không chịu thả người đi dễ dàng, ít nhiều gì cũng sẽ xảy ra xung đột với Mạc Doãn, bên trong quân doanh ngày nào cũng rất náo nhiệt.

Hạ Huyên từ bên ngoài trở về, tháo ủng trút cát ra ngoài, nhìn thấy Mạc Doãn đang xắn tay áo đang cãi nhau với thuộc hạ cũ của Thường quân. Lão thuộc hạ kia mặt mũi đỏ bừng, đối lập với vẻ mặt bình thản lạnh nhạt như băng tuyết ngàn năm của Mạc Doãn. Hạ Huyên nhìn một lúc thì buồn cười, hơi cong môi nói với thân vệ: "Áo choàng đã may xong chưa?"

Thân vệ nói: "Xong rồi ạ, đã đưa tới lều quân sư."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!