Chương 37: Thứ 2: Hồ Bất Quy - Chương 38 - Lưu đày ba ngàn dặm

Y thức trở lại cơ thể, đầu óc Mạc Doãn liền choáng váng mờ mịt. Cảm giác này rất bất thường, hắn phải đứng yên tại chỗ chờ thích ứng ít nhất khoảng nửa phút mới cảm nhận ý thức đã thực sự quay trở lại cơ thể mình.

"Điều phối viên kính mến, ngài có khỏe không ạ?"

Giọng nói của hệ thống ngọt ngào, rất ư là nịnh nọt.

Mạc Doãn kỳ quái nhướng mày, mỗi lần hắn làm nhiệm vụ thất bại là hệ thống lại thông báo như kiểu hắn thiếu nợ thiếu nần gì nó, giọng điệu đặc biệt khó chịu, sao lần này lại vui vẻ như vậy?

"Cũng không tệ."

Mạc Doãn chống đầu gối đứng dậy, "Lát nữa tao sẽ làm báo cáo, giờ tao đi phòng huấn luyện đây."

"Dạ," hệ thống nói, "Ngài từ từ điều chỉnh đi ạ."

Phòng huấn luyện ở bên cạnh, cũng là phòng huấn luyện riêng của Mạc Doãn. Mạc Doãn điều chỉnh chế độ luyện tập trong phòng huấn luyện thành "Kỹ năng thể chất", trong phòng lập tức xuất hiện mấy bóng đen lao về phía hắn. Mạc Doãn vẫn đứng yên không nhúc nhích, đợi đến khi bóng đen chỉ còn cách hắn khoảng một sải tay, hắn nhanh chóng nhấc đôi chân dài lên quét ngang một đường, "rắc" một tiếng, cổ của bóng đen dẫn đầu đã bị đá nát vụn chỉ trong nháy mắt.

Mạc Doãn chơi khoảng mười phút, sau đó đi vào phòng tắm trong phòng tập để tắm. Hắn đứng dưới làn nước bắn tung tóe, vỗ nhẹ vào đùi mình. Thế giới vừa rồi hắn làm người tàn tật lâu đến nỗi gần như quên mất cảm giác ở chân mình là thế nào, lúc nãy đứng dậy còn lảo đảo cả người, chơi được một hồi mới cảm thấy hoàn toàn bình phục.

Thế giới đó trâu bò quá thể, hắn thoát ra rồi mà ý thức vẫn còn ảnh hưởng đến cơ thể. Tuy rằng sức ảnh hưởng rất nhỏ nhưng cũng quá lợi hại rồi, các thế giới trước đây không có khả năng làm được điều này.

Mạc Doãn trầm ngâm ngẫm nghĩ, mức độ chân thật của thế giới đó quá đáng sợ, liên minh thì keo kiệt bủn xỉn, nơi nào cũng thiếu thốn năng lượng, tự nhiên sao lại tốt bụng bỏ công xây dựng một thế giới chân thật như vậy cho một điều phối viên chuyên phá hoại thế giới là hắn chơi đùa cơ chứ?

Nhắm mắt cũng biết là không thể nào rồi.

Mạc Doãn ra khỏi phòng tắm, nhớ lại thái độ kỳ lạ của hệ thống bèn triệu hồi nó, lười biếng nói, "Nhiệm vụ thất bại nữa rồi."

"Đúng vậy."

Âm thanh hệ thống vẫn ngọt ngào như cũ, "Thế giới sụp đổ, ngài đã vất vả rồi, điều phối viên."

"Không sắp xếp cho tao nhập vai nhiệm vụ khác à?"

"Ngài đã thực hiện nhiệm vụ rất nhiều lần, lần nào cũng thông qua với thời gian kỷ lục nên lần này không cần nữa ạ."

"Thật không?"

"Dạ, ngài có thể nghỉ ngơi một thời gian ạ."

Mạc Doãn tò mò hỏi, "Nghỉ ngơi?"

"Dạ, ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ."

"Vậy mày làm báo cáo dùm tao đi."

"Điều phối viên, thật xin lỗi, tôi không theo anh vào thế giới nhỏ nên không thể hoàn thành yêu cầu của anh."

Mạc Doãn lúc này cứ như mới sực nhớ ra, "À quên mất, sao mày không theo tao vào?"

"Tôi rất xin lỗi."

"Trong thế giới nhỏ cũng không hề có hướng dẫn nhiệm vụ nào hết."

"Tôi rất xin lỗi."

Hệ thống bắt đầu lập đi lập lại liên tục, chứng mình câu hỏi mà hắn đặt ra đã vượt quá thẩm quyền trả lời của nó.

Mới đầu Mạc Doãn nghi ngờ liên minh cố tình trừng phạt hắn vì cái tội cứng đầu cứng cổ, nhưng hiện giờ xem ra thì có lẽ không phải vậy. Hắn mới vừa phá hoại thêm một thế giới nữa, không có lý do gì để liên minh phải đối xử tốt như vậy với hắn!

Sự tình khác thường thì chắc chắn là có gì đó mờ ám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!