Chương 24: Chúc mừng năm mới

"Anh bận như vậy rồi, không cần ngày nào cũng đưa đón tôi đâu."

Mạc Doãn lo lắng nhìn Bùi Thanh ngồi bên ghế lái.

Bùi Thanh sụt cân, đường nét trên khuôn mặt ngày càng lạnh lùng, như thể đã chững chạc hơn rất nhiều chỉ sau vài tháng.

"Việc của công ty rất quan trọng," Bùi Thanh nói, "Em cũng quan trọng."

Mạc Doãn cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng và lưu luyến.

Việc vạch trần gian lận tài chính quả thực là một đòn nặng nề đối với Hữu Thành, nhưng cũng chính vì lỗ hổng này mà Bùi Minh Sơ mới bận rộn đối phó với các cuộc tấn công từ bên ngoài, nhiều công việc quan trọng trong công ty đã rơi vào tay Bùi Thanh, y chân chính bắt đầu có quyền lực thực sự trong tay.

Đây là kết quả đã được đoán trước, nhưng tâm trạng của Bùi Thanh lại không vui vẻ như y tưởng tượng.

Rốt cuộc y muốn gì? Dạy cho người cha bất công và người anh trai luôn tự cho mình là đúng một bài học để trả thù? Nhưng bọn họ hoàn toàn không hề biết gì cả, Bùi Minh Sơ thậm chí còn có ý định giao quyền lực cho y, để y xử lý nhiều công việc nội bộ hơn của công ty.

Bùi Thanh cảm thấy như mình đang đấm vào bông, giống như một đứa trẻ giận dỗi vì không được coi trọng, lăn lộn ăn vạ trước mặt người lớn nhưng họ lại không hề để bụng.

Y có những suy nghĩ như vậy là vì y đang trưởng thành rất nhanh, bắt đầu suy ngẫm về hành vi của mình.

Mạc Doãn cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi này.

Xe dừng lại, Mạc Doãn nắm lấy tay Bùi Thanh, thì thầm, "Bùi Thanh, anh không vui à?"

Bùi Thanh vẫn im lặng.

Mạc Doãn nói, "Chúng ta vẫn dọn ra ngoài chứ?"

Bùi Thanh im lặng một lúc lâu, sau đó mới nắm tay Mạc Doãn, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của hắn, "Qua Tết rồi tính."

Mạc Doãn cười hiền lành, "Được, tôi nghe lời anh."

Sau khi xuống xe, Mạc Doãn nhìn Bùi Thanh rời đi, nụ cười nhạt đi một chút.

Quả nhiên không hổ là một trong hai nhân vật chính, cho dù tạm thời bị cám dỗ và kích thích, cuối cùng vẫn sẽ quay trở lại "chính đạo", dù sao ba cha con mới là người một nhà thực sự.

Mạc Doãn một tay chống mặt, ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời trong xanh như một tấm màn phẳng, nắng mùa đông tuy có chút ấm áp nhưng vẫn chói chang, cũng không quá nóng nực.

Lại sắp đến Tết Nguyên đán rồi.

Bất tri bất giác hắn đã đến thế giới này được 500 ngày rồi.

Có lẽ vì mọi thứ ở đây đều rất thật nên hắn không thấy cuộc sống khó khăn chút nào. Cứ nhớ lại những thế giới giả tạo mà hắn đã nghiền nát trong quá khứ mà xem, ở trong đó thêm một giây nữa thôi cũng là một cực hình.

Nơi này chân thực và thú vị như vậy, có nên ở lại lâu hơn một chút không nhỉ? Lỡ như sau khi rời đi, liên minh lại bắt hắn phải làm nhiệm vụ ở một thế giới giả tạo nào đó đến nỗi khiến người ta phải ngao ngán, thì chẳng phải sẽ rất nhàm chán hay sao?

Sau khi suy nghĩ khoảng ba giây, Mạc Doãn từ bỏ ý định đó.

So với tương lai chưa biết, thì hắn vẫn thích nắm bắt thời điểm hiện tại này hơn.

Có bao nhiêu ăn bấy nhiêu đã, no bụng rồi hẵng tính tiếp.

Huống chi ở thế giới này, hắn có thể ăn một lúc cả hai, hẳn là sẽ no bụng trong thời gian khá lâu đây.Cuộc giằng co giữa Hữu Thành và Hợp Đạt vẫn đang tiếp diễn, dù Tết Nguyên đán sắp đến nhưng song phương vẫn tràn ngập mùi thuốc súng, lúc này Hữu Thành chắc chắn đang ở thế bất lợi tuyệt đối.

Gian lận tài chính, giá cổ phiếu lao dốc, quỹ bị đóng băng, khách hàng rời đi... bức tường sụp đổ, đủ loại rắc rối ập đến, nhưng đúng như Hợp Đạt dự đoán, tuy mặt ngoài Hữu Thành trông giống như một cánh cửa đã hỏng bét, chỉ cần một cú đá là có thể sập xuống, nhưng trên thực tế nó vẫn bền chắc như sắt thép, dùng búa tạ đập vào cũng chưa chắc sụp đổ hoàn toàn.

Để giải quyết vấn đề chuỗi vốn của công ty, Bùi Minh Sơ quyết định ra nước ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!