Chương 2: Vai ác lên sàn - Chương 3: Cơn bão lắng xuống

Từ nhỏ đến lớn Mạc Hồng Hải vẫn luôn ghen ghét Mạc Hồng Sơn.

Thời điểm còn nhỏ, thành tích học tập của hai anh em đều bình thường, không có gì nổi trội. Đến khi tốt nghiệp xong cấp ba chuẩn bị bước vào đời, gia đình lúc đó chẳng khá giả gì, cha mẹ khuyên bảo bọn họ nên học một cái nghề hữu dụng, sau đó tìm việc làm, sống cuộc sống bình an ổn định. Mạc Hồng Hải không chịu, nhất quyết nằng nặc đòi tiền cha mẹ để xuôi nam làm ăn, còn Mạc Hồng Sơn thì ngoan ngoãn nghe theo lời cha mẹ dạy bảo, ở lại địa phương tìm thầy học lái xe.

Sau này Mạc Hồng Hải cứ lải nhải nói số mệnh Mạc Hồng Sơn thật may mắn.

Số mệnh may mắn vì tìm được thầy dạy giỏi, học được một thời gian thì thành thạo tay nghề, sau đó chạy taxi ổn định kiếm sống, tiền kiếm được không nhiều nhưng vẫn dư dả rủng rỉnh túi, không như ông ta, ra biển làm ăn buôn bán đã thua lỗ còn bị thiếu nợ ngập đầu.

Số mệnh may mắn vì được ông chủ giới thiệu cho một cô vợ xinh đẹp, không như ông ta, vợ mình bỏ trốn theo tình nhân, để lại một thằng con trai ăn bám ăn hại, bây giờ cũng không biết nó đang ở đâu.

Số mệnh may mắn vì lúc cha mẹ qua đời, ông ta đang ở nơi xa, không thể nịnh nọt biểu hiện trước mặt hai ông bà già, thành ra căn nhà kia để lại cho một nhà ba người Mạc Hồng Sơn.

Số mệnh may mắn vì sinh một đứa con trai thích học, lại học giỏi. Nghĩ đến đây ông ta không biết đứa cháu này giống ai nữa!? Mạc Hồng Sơn và Triệu Xảo Mai đều không phải là người thích học hành, không hiểu kiểu gì lại sinh ra được một thằng con trai thông minh như vậy?

Tiếc là cho dù số mệnh có may mắn đến đâu thì cuối cùng vẫn phải trả lại cho ông trời mà thôi.

Ban đầu khi nhận được tin Mạc Hồng Hải cũng rất buồn, dù sao họ cũng là anh em ruột. Nhưng sau khi đau buồn dần lắng xuống, ông ta mới nhận ra rằng vận may của Mạc Hồng Sơn không còn, nhưng vận may của ông ta thì đã đến. Hai vợ chồng Mạc Hồng Sơn đều đã thiệt mạng trong vụ tai nạn xe, chỉ còn Mạc Doãn sống sót. Một đứa nhóc mới 18 tuổi, thông minh thì sao, nó làm được cái quái gì cơ chứ? Sau này rồi cũng nằm trong tay ông ta, mặc cho ông ta nhào nặn theo ý mình!

Tên tài xế gây tai nạn đã chết, không thể bồi thường, nhưng Hữu Thành Logistics là một công ty lớn! Đây chính là cơ hội để phát tài!

"Cháu Doãn——"

Mặt Mạc Hồng Hải đỏ bừng, ông ta hiểu ý của Mạc Doãn chứ sao không! Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạc Doãn, ông ta càng tức giận hơn, trong bụng nghĩ thầm, hai cha con tụi bây y hệt nhau, đều là lũ sói mắt trắng! Nếu không phải ông ta cho Mạc Hồng Sơn cơ hội ở nhà thì liệu Mạc Hồng Sơn có thể sống thoải mái những ngày tháng như vậy sao?!

"Bác hai," giọng điệu Mạc Doãn vẫn nhẹ nhàng thong thả như cũ, "Bác yên tâm, cháu chỉ nói giả thuyết thôi. Chúng ta đương nhiên không phải kẻ ngốc, nhưng có người coi bác cháu ta là kẻ ngốc đấy, bác không nhận ra sao?"

Mạc Hồng Hải sửng sốt, buột miệng hỏi: "Ai?"

"Công ty Hữu Thành Logistics."

"......"

Mạc Hồng Hải nghệch mặt ra, thậm chí còn quên biểu lộ sự tức giận, chỉ nhìn đứa cháu trai hiền lành ốm yếu của mình, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

"Bác hai, chúng ta mới là người một nhà." Mạc Doãn nói: "Bác không thể giúp đỡ người ngoài như vậy được."

"Bác... bác đâu có giúp đỡ người ngoài..."

Mạc Hồng Hải ngượng ngùng nói, khí thế dần yếu đi hẳn.

Mạc Doãn thở dài, có chút thương hại nói: "Vừa rồi bác nhắc đến thư ký Đinh, ông ta là người của Hữu Thành Logistics phải không ạ?"

Mạc Hồng Hải không nói gì, sợ một khi mở miệng sẽ bị Mạc Doãn bắt thóp. Ông ta mơ hồ có cảm giác đứa cháu trai thông minh này không phù hợp với vẻ ngoài yếu đuối của hắn chút nào, có vẻ như đã có chủ ý của riêng mình.

"Bây giờ Hữu Thành Logistics đang bị dư luận lên án gay gắt, giá cổ phiếu giảm rất nhiều. Họ đến tìm bác, nhờ bác thuyết phục con chẳng qua chỉ là một chiêu trò để làm dịu dư luận, vượt qua khó khăn trước mắt. Nói cách khác, lần này làm cho xong rồi thôi."

Giọng của Mạc Doãn thong thả từ tốn, không nhanh không chậm, tựa như không chứa chút oán giận nào mà chỉ đang phân tích cho Mạc Hồng Hải nghe một cách khách quan.

"Bác hai, con không biết bọn họ hứa hẹn sẽ cho bác lợi ích gì, nhưng người như bọn họ sẽ không làm ăn thua lỗ. So với việc cứu lại giá cổ phiếu, bác nghĩ chút tiền mà bọn họ cho chúng ta có đáng hay không?"

Mạc Hồng Hải nghe đến đây rốt cuộc không nhịn được vọt miệng: "Cháu Doãn, ý của con là sao?"

Mạc Doãn mỉm cười: "Ý con là chúng ta không thể để cho bọn họ chiếm hời như vậy được."

Mạc Hồng Hải thuận theo đó: "Vậy bắt bọn họ bồi thường bao nhiêu tiền?" Ông ta nói xong, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên, vội vàng bào chữa: "Bác chỉ nghĩ cho con thôi, chứ bác thật sự không có lấy tiền cho riêng bác đâu."

Mạc Doãn nói: "Con biết," vẻ mặt hắn u sầu, "Bác hai, bây giờ con là trẻ mồ côi, chỉ có thể dựa vào bác."

Mạc Hồng Hải nghe câu này xong lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, ông ta liếc nhìn phần thân dưới phủ chăn của Mạc Doãn, trong lòng thầm nghĩ, đúng là một kẻ bại liệt, dù đầu óc có tốt đến đâu thì cũng cần phải có người chăm sóc. Mạc Doãn không dựa vào ông ta thì còn dựa vào ai được nữa chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!