Chương 19: Thông đồng với nhau

"Tại sao lại gạt con?"

"Không phải mẹ nói cha đã qua đời khi đang thi hành công vụ sao?"

"Con không tin, con không tin... tại sao mẹ lại lừa con?"

"A Thanh..."

Đôi bàn tay gầy guộc bị bệnh tật hành hạ cố gắng vuốt ve khuôn mặt y, đôi mắt trũng sâu ngấn lệ, "Bởi vì... Mẹ yêu con..."

Đủ rồi.

Đủ rồi!

Y đã chán ngấy sự ích kỷ lấy tình yêu làm cái cớ.

Đầu Bùi Thanh ong ong, y nắm lấy tay Mạc Doãn, chậm chạp rút đôi tay đang run rẩy ra khỏi tay mình, đứng thẳng dậy, nhìn xuống Mạc Doãn trong bóng tối, thờ ơ nói: "Tôi không chấp nhận."

Vừa xoay người đi, tay y lại bị nắm lấy, lòng bàn tay Mạc Doãn lạnh lẽo, lực nắm cực kỳ mạnh, đầu ngón tay cắm sâu vào mu bàn tay của Bùi Thanh.

Bùi Thanh đưa tay nắm lấy tay Mạc Doãn, y vừa định rút ra thì Mạc Doãn cũng nắm lấy tay hắn.

Bàn tay không ngừng lôi kéo nhau.

Mạc Doãn dùng sức vùng dậy khỏi giường, dùng hai tay ôm chặt cánh tay của Bùi Thanh, thì thầm: "Đừng đi, anh đừng đi..."

Giọng hắn và cả người hắn đều run rẩy.

Kìm nén những tiếng kêu nghẹn ngào.

Bùi Thanh không thể chịu nổi quay lại, bàn tay y ôm lấy gáy Mạc Doãn, dùng một lực mạnh nhấc hắn ra khỏi chăn, cúi đầu nhìn Mạc Doãn, áp mạnh trán mình vào trán hắn, nghiến răng nói, "Em nghĩ tôi không thắng nổi anh ta phải không? Em cho là em đang giúp tôi ư?"

Trong bóng tối, Bùi Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng hai dòng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Mạc Doãn.

Những giọt nước mắt sáng trong như pha lê.

Đôi mắt đó tràn đầy sự bất bình và đau đớn, ngay cả người có trái tim cứng rắn nhất cũng không thể thờ ơ.

"Tôi có thể làm gì bây giờ?"

Giọng của Mạc Doãn khàn khàn.

"Trước cuộc thi công khai cha anh đã giao dự án này cho anh ta rồi, anh căn bản là không có cơ hội, anh nói tôi phải làm sao bây giờ?!"

Hai người đã thích nghi với bóng tối, đã có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của nhau, nỗi đau giống nhau nhưng sự tuyệt vọng lại hoàn toàn khác nhau.

Vẻ mặt Bùi Thanh hoàn toàn cứng đờ, ngọn lửa sôi sục trong đầu y như bị một chậu nước đá dội xuống tắt ngấm.

Chóp mũi Mạc Doãn khẽ nhăn lại, hiển nhiên là đang cố nhịn để đừng khóc nữa, trông hắn thật đáng thương, nhưng mỗi lời nói đều như đổ thêm dầu vào lửa.

"Ngày nào anh cũng làm việc đến tối mù tối mịt mới về, tận tâm tận lực chuẩn bị nghiêm túc, tôi thấy anh cố gắng như vậy, làm sao tôi có thể chịu đựng được..."

"Điều này không công bằng, điều này thật không công bằng!"

"Đúng vậy, là tôi đã đi xem trộm nghe lén đó! Nếu không thì làm sao tôi biết được bọn họ đã sớm bàn bạc với nhau xong hết rồi, công khai thi đấu chỉ để che đậy mà thôi, căn bản anh không hề có cơ hội gì hết! Tôi không hiểu, sao bọn họ lại đối xử với anh như vậy chứ?! Tôi không muốn thấy anh thua cuộc, tôi không muốn anh buồn..."

Đôi mắt của Mạc Doãn sáng ngời, yếu ớt, mong manh và bướng bỉnh đến đáng kinh ngạc, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Bùi Thanh.

"Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi có thể làm gì bây giờ? Bùi Thanh, anh dạy tôi đi, dạy tôi làm sao mới có thể trơ mắt nhìn anh thua cuộc..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!