Chương 15: Thi đấu công khai

Sáng sớm thứ sáu, lúc ngồi ăn sáng, Bùi Cánh Hữu lần lượt nói vài lời động viên với hai đứa con trai. Tâm trạng của ông trông khá là vui vẻ, lớn tiếng cười nói liên tục, giọng nói vang vang như chuông đồng, nhìn qua thì tốt hơn nhiều so với dáng vẻ mệt mỏi bất lực trước sự kiện 829 năm ngoái. Bởi vì cao hứng nên ông phải uống thêm thuốc, bệnh tim của ông không thể bị kích thích quá lớn, phải luôn khống chế cảm xúc của mình.

"Minh Sơ, A Thanh," Bùi Cánh Hữu quay sang hai bên nhẹ nhàng gọi, "Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn. Hôm nay dù ai thắng, cha cũng hy vọng người còn lại có thể hỗ trợ toàn lực, được không?"

Lúc nói đến câu cuối cùng, ông quay sang nhìn Bùi Thanh.

Bùi Thanh lạnh lùng cúi đầu uống cháo, Bùi Cánh Hữu mỉm cười nhìn Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ gật đầu nói: "Đương nhiên."

Mạc Doãn ngồi bên cạnh Bùi Thanh cũng cúi đầu uống cháo, hắn dùng một tay gãi gãi bên tai, sau đó tự nhiên buông thõng xuống, khều nhẹ vào đùi Bùi Thanh. Bùi Thanh quay mặt lại, chỉ thấy Mạc Doãn đang rũ mi, trông như đang tập trung thưởng thức món ăn. Bùi Thanh quay về phía Bùi Cánh Hữu "dạ" một tiếng. Bùi Cánh Hữu vỗ tay cười to, rõ ràng là tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ. Bùi Minh Sơ nghe tiếng cha cười nhìn Mạc Doãn ngồi đối diện mình, Mạc Doãn đang húp cháo, ngoài miệng ướt hồng một mảng.

Vào ngày quan trọng thế này, Bùi Thanh vẫn tự mình đưa Mạc Doãn đến trường. Lúc bế Mạc Doãn lên xe, y cảm nhận được một ánh mắt lặng lẽ phía sau mình, y biết đó là Bùi Minh Sơ. Bùi Minh Sơ không chịu được thì đó là chuyện của anh ta! Trước khi lên xe Bùi Thanh quay người lại, quả nhiên đúng là Bùi Minh Sơ. Anh đang đứng trên bậc thang phía xa, một tay đút túi nhìn họ. Bùi Thanh vô cảm thu lại tầm mắt, bước tới đóng cửa xe cho Mạc Doãn.

Đến cổng trường, Bùi Thanh dừng xe, y vừa cởi dây an toàn thì bị kéo tay áo, Mạc Doãn chồm tới nhẹ nhàng hôn lên má y: "Mọi chuyện sẽ tốt đẹp."

Bùi Thanh quay lại, đôi mắt của Mạc Doãn sáng trong và sạch sẽ như bầu trời mùa thu.

Bên ngoài xe liên tục có người ra vào, cửa sổ xe là dạng bên trong nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, mà có nhìn được thì Bùi Thanh cũng không thèm quan tâm, y cúi đầu hôn lên môi Mạc Doãn, "Tối tôi đón em."

Mạc Doãn vẫn không buông tay áo: "Mấy giờ thi đấu?"

"10 giờ bắt đầu."

"Tốt quá, lúc đó tôi tan học rồi," Mạc Doãn cười, "Có thể phát sóng trực tiếp cho tôi xem được không?"

Bùi Thanh cũng cười: "Sợ là không được."

"Vậy thôi."

Mạc Doãn có vẻ tiếc nuối, ánh mắt ôn nhu quét qua trên mặt Bùi Thanh, khẽ mỉm cười: "Yên tâm, tôi có cảm giác anh sẽ thắng."Kế hoạch hợp tác lần này rất được coi trọng, Hợp Đạt cũng cử người đến tham dự, phòng hội nghị chật kín, Bùi Cánh Hữu ngồi phía cuối cùng cười nói vui vẻ với người của Hợp Đạt, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bất hòa trước đó. Ngồi phía sau đồng thời cũng là các cổ đông lớn và giám đốc điều hành cấp cao trong công ty, Bùi Minh Sơ và Bùi Thanh ngồi ở hai bên, phía sau họ là một nhóm người có nam có nữ túm tụm lại thấp giọng thảo luận.

Hai cố vấn bên cạnh Bùi Minh Sơ lặng lẽ xác nhận các chi tiết trong bài phát biểu của anh, Bùi Minh Sơ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Bên tai vang lên âm thanh khe khẽ, Bùi Minh Sơ ngước mắt lên, thấy khuôn mặt căng thẳng của Bùi Thanh dịu đi hẳn lúc y lấy điện thoại ra, nhanh tay bấm vào màn hình, hẳn là đang trả lời tin nhắn của ai đó. Bùi Thanh dường như cũng chú ý đến tầm mắt của anh, y ngước mắt lên nhìn Bùi Minh Sơ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như xưa.

Bùi Minh Sơ quay mặt đi nơi khác, anh hơi ngửa đầu ra sau, tiếp tục trao đổi với cố vấn của mình.

Một lúc sau, Đinh Mặc Hải đi tới chỗ Bùi Cánh Hữu nhỏ giọng nói mọi người đều đã có mặt đầy đủ, Bùi Cánh Hữu mỉm cười tuyên bố bắt đầu cuộc thi. Dù sao cũng là hai đứa con ruột của ông đang tranh đấu trên võ đài, ông ở đây cũng chẳng được hay mất điều gì, nên thái độ và bầu không khí đều rất nhẹ nhàng

"Ai nói trước?" Bùi Cánh Hữu nhìn hai đứa con trai của mình.

Bùi Minh Sơ đưa tay ra hiệu về phía Bùi Thanh.

Bất kể tuổi tác, trình độ hay chức vụ, Bùi Thanh đều kém hơn một chút, tất nhiên là phải trình bày trước, Bùi Thanh cũng không từ chối mà quay sang người cố vấn chịu trách nhiệm phát biểu dặn dò vài lời. Người cố vấn khẽ gật đầu rồi cầm tập tài liệu đứng dậy chuẩn bị bắt đầu.

Ánh đèn mờ đi, mọi người trong phòng đều hướng sự chú ý sang người cố vấn thay mặt nhóm phát biểu.

Cố vấn là một người đàn ông trung niên lịch lãm, tóc bạc trắng, đeo cặp kính gọng vàng, là nhân vật cấp trung trong công ty được Bùi Thanh chính tay lựa chọn. Trước hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, ông ta âm thầm điều chỉnh nhịp thở, phát biểu một cách rất nhịp nhàng đâu ra đấy.

Người cố vấn đứng trên sân khấu phát biểu giữa ánh sáng mờ mịt chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nghìn nghịt của người ngồi phía dưới, hoàn toàn không chú ý đến đám người bên cạnh Bùi Minh Sơ vừa nghe ông nói mấy phút đã thay đổi sắc mặt. Cố vấn ngồi bên cạnh Bùi Minh Sơ còn lập tức nghiêng người hỏi: "Cậu chủ?"

Bùi Minh Sơ vốn đang nhìn chăm chú lên sân khấu giờ đây chậm rãi quét tầm mắt về phía đối diện, rèm cửa trong phòng họp được kéo kín mít nên chẳng có mấy ánh sáng lọt vào, nhìn không rõ được mặt ai với ai, khiến khung cảnh có cảm giác tối tăm khác thường.

Trong một khoảnh khắc, thời gian dường như đứng yên.

Đội ngũ phía sau đã bắt đầu xôn xao huyên náo, phía sau liên tục truyền đến những tiếng thì thầm ngắt quãng.

Bùi Minh Sơ lấy lại bình tĩnh, anh nâng tay ra hiệu cho phía sau, các thư ký cố vấn đành phải kìm nén bàn tán, ánh mắt bối rối hoài nghi của họ không ngừng chuyển đổi giữa sân khấu và phía đối diện.

Tình huống bất thường của Bùi Minh Sơ bên này kéo dài khoảng một hai phút, Bùi Thanh ngồi phía bên kia cũng chú ý tới, y liếc nhìn nhưng không thấy rõ gì cả nên cũng không quan tâm lắm, được một lúc thì thu lại tầm mắt, tiếp tục chăm chú lắng nghe bài phát biểu của cố vấn riêng của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!