Chương 112: (Vô Đề)

Giám mục mở cửa sổ trên lầu, hương thơm tươi mát ngoài cửa sổ ùa vào mặt. So với Rock, không khí ở Lessie có vẻ dịu dàng hơn.

Trong suốt cuộc hành trình, giám mục thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến Lessie. Hắn không biết liệu đây có thể gọi là cảm giác khao khát hay không. Ở thế giới trước, đôi khi hắn sẽ nghĩ đến biên cương, sa mạc, bầu trời và hoàng hồn. Điều không thể tin được là những hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn, như thể chúng đã trở thành một phần ký ức trong cơ thể hắn.

Những thế giới nhiệm vụ trước đó chưa bao giờ để lại ấn tượng sâu sắc như vậy trong hắn.

"Giám mục."

Giọng nói trong trẻo của Adonis vang lên sau lưng, giám mục hơi nghiêng mặt qua.

"Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi ngài."

Adonis chạy tới, bước chân vừa nhanh lại vừa sôi nổi, trông là biết tâm trạng anh đang rất tốt, hoặc có thể nói lúc nào anh cũng tươi vui khoáng đạt như vậy, cả người như phát ra ánh sáng sưởi ấm tất cả mọi người như mặt trời.

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt giám mục không hề dao động.

Hắn biết rất rõ sự ngụy trang và bản chất thực sự của chàng trai trẻ này. Kiểu diễn như thế này hắn rành từ trong trứng nước luôn rồi. Bởi thế sự vui vẻ tự phụ của Adonis bày ra trước mặt giám mục có vẻ hơi trẻ con và lố bịch.

Ánh mắt Adonis rơi vào khuôn mặt xinh đẹp cao quý của giám mục, nhưng anh vẫn không thể xác định được hắn đang nghĩ gì.

Anh chọn tham gia đội hiệp sĩ như một khoản đầu tư chính trị. Ở Rock có đến tám hoàng tử và anh không phải là người đặc biệt nhất, nếu muốn có cơ hội thì phải tìm cách để mình thật nổi bật. Ngay cả vua Lessie cũng có thể quỳ xuống trước mặt giám mục, thì tại sao anh không vứt bỏ sự cao ngạo của mình để tuyên thệ với ngài ấy chứ?

Nếu giám mục chịu ủng hộ anh như vua Lessie, thì khả năng kế thừa ngai vàng của anh sẽ tăng lên rất nhiều. Đáng tiếc Adonis vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói rõ giao dịch này.

Giám mục có vẻ là một người thông minh. Theo lý thuyết thì giữa hai bên chắc chắn phải có sự ăn ý với nhau, nhưng Adonis cũng không chắc chắn lắm. Giám mục quá dè dặt và sâu sắc đến mức không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.

"Tôi có quá ngu ngốc không?" Giọng nói của Adonis tràn ngập cảm giác tội lỗi, "Tôi cứ hỏi ngài những câu hỏi ngu ngốc."

Giám mục trả lời: "Thế à? Tôi nghĩ cậu khá thông minh đó chứ."

Adonis mạnh dạn nói: "Trong số những tín đồ của ngài, tôi có được coi là người đã giác ngộ không?"

"Có lẽ."

Câu trả lời của giám mục rất mơ hồ, Adonis biết rõ điều này, anh khiêm tốn nói tiếp: "Tôi vẫn cần tiếp tục học thêm nữa." Anh thay đổi chủ đề khen ngợi sự sang trọng và vẻ đẹp của Nhà thờ Salzburg, điểm trừ duy nhất là tòa nhà của giám mục quá thô sơ, anh muốn quyên góp một số tiền cải tạo nó, để tòa nhà xứng đáng với tính cách thánh thiện và vĩ đại của giám mục.

Giám mục nói, "Chúng ta sinh ra với tội lỗi. Chúng ta đến thế giới này không phải để hưởng thụ mà để chuộc tội. Tôi không cần những điều kiện vật chất tốt như vậy."

Adonis rầu rĩ nói: "Tôi thật đáng chết, tôi đã nói tôi là một kẻ ngu ngốc mà! Giám mục, xin hãy tha thứ cho sự nông cạn của tôi. Ngài hãy dùng số tiền quyên góp để làm việc tốt đi. Tôi giữ tiền chỉ tổ làm chuyện xấu mà thôi."

"Adonis, cậu coi thường bản thân mình rồi."

Adonis lại nhấn mạnh sự ngu dốt và kém cỏi của mình, hứa sẽ quyên góp một khoản lớn rồi khôn ngoan rời đi, để cho giám mục yên tâm nghỉ ngơi.

Tiếng bước chân dần dần xa dần, giám mục kéo ghế ra ngồi xuống. Hắn hơi mệt nên nhấc chân bắt chéo trên bàn sách.

Mọi chuyện vừa xảy ra là một cuộc trao đổi lợi ích rất khéo léo và tiêu chuẩn như tưởng tượng của giám mục. Họ nói chuyện với nhau bằng những thứ tiếng lóng dối trá, đạt được sự đồng thuận sau khi nịnh nọt quá lố và khiêm nhường kệch cỡm, thay vì cãi vã hoặc xung đột rối tung hỗn loạn, mất trật tự và cảm xúc bộc phát ngoài ý muốn.

Đây mới gọi là hợp tác thực sự.

Nhưng đồng thời cũng nhàm chán biết bao...

Giám mục hừ nhẹ một tiếng như trút giận. Hắn ngồi lặng lẽ trên ghế một lúc, đột nhiên nghĩ, nếu như mình đề nghị giao dịch thể xác với Adonis thì anh ta có đồng ý không? Và làm chuyện đó với Adonis hắn có đạt được lạc thú như ý muốn?

Ý nghĩ này khiến giám mục bật cười, thầm nghĩ nếu điều này là sự thật thì chẳng phải hắn đã đối xử với Adonis như trai bao rồi sao?

Người tự nhiên vậy mà lại nảy sinh ý nghĩ dâm đãng quá chừng... Hắn đúng là khâm phục chính mình mà.

Giám mục khoanh tay trước bụng và nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười như có như không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!