Chương 11: Gặp riêng

(*) Nguyên gốc:

Kỳ nghỉ hè sắp đến, Mạc Doãn không cần phải đến trường nữa, hắn gần như dành toàn bộ thời gian cho Bùi Thanh, lúc Bùi Thanh đến công ty, hắn cũng đi theo. Mạc Doãn học mọi thứ rất nhanh, những việc nhỏ nhặt như sắp xếp tài liệu hắn làm nhoáng cái là xong, Bùi Thanh thấy hắn ngồi không có vẻ nhàm chán liền cầm tay dạy hắn làm việc từng chút một.

Bùi Thanh ngày thường nhìn có vẻ nóng nảy nhưng thực ra lại rất kiên nhẫn. Y dạy dỗ Mạc Doãn rất nghiêm túc, nếu Mạc Doãn không hiểu thì sẽ từ từ giải thích, thái độ hoàn toàn không kém gì Bùi Minh Sơ.

Nếu Mạc Doãn làm tốt, Bùi Thanh cũng sẽ vuốt ve mái tóc hắn, những lúc ấy Mạc Doãn chỉ mỉm cười, rồi cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.

Hai người họ ở nhà họ Bùi, một người là con ngoài giá thú, một người là người ngoài, vì vậy hai con người cô độc dựa dẫm vào nhau, sưởi ấm cho nhau là điều đương nhiên, người bên ngoài nhìn vào cũng chỉ cho rằng do tuổi tác hai người xấp xỉ nhau nên có quan hệ tốt mà thôi.

Suy cho cùng, chẳng ai có thể tưởng tượng được rằng một kẻ tàn phế như Mạc Doãn lại có mối quan hệ ái muội đặc biệt nào đó với Bùi Thanh tính tình lạnh lùng.

Bùi Minh Sơ đút một tay vào túi, mơ hồ liếc nhìn về hướng phòng của Mạc Doãn.

Hiện giờ Bùi Thanh ngày càng không kiêng nể gì, thường xuyên ở lại phòng Mạc Doãn đến muộn mới ra.

Có lần trong lúc ăn tối Bùi Cánh Hữu có hỏi qua chuyện này, Bùi Thanh trả lời cộc lốc là y thích vậy.

Nghe thế tay cầm đũa của Bùi Minh Sơ khựng lại, anh nhàn nhạt liếc nhìn Bùi Thanh.

Bùi Cánh Hữu cười to, vậy mà không nói gì.

Sau đó, Bùi Cánh Hữu và Bùi Minh Sơ nói chuyện trong phòng làm việc, Bùi Cánh Hữu nói: "A Thanh thoạt nhìn tính tình nóng nảy, nhưng thực ra con người nó rất tinh tế chu đáo. Mạc Doãn kể là tối nào A Thanh cũng massage giúp cậu ấy, cậu ấy rất biết ơn A Thanh, chứng teo cơ bắp cũng cải thiện được không ít rồi, ai da, A Thanh thật là..." Bùi Cánh Hữu định bảo Bùi Thanh giống mẹ y, nhưng sực nhớ đến Bùi Minh Sơ trước mặt ông nên kịp dừng lại.

Bùi Minh Sơ nghe xong hơi cau mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Vậy à?"

Bùi Minh Sơ nói: "Là do ta sơ sót."

Bùi Cảnh Hữu cười: "Con đang tập trung vào công việc, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần con phải lo lắng đâu."

Bùi Minh Sơ bưng ly trà nhấp một ngụm, bình thản cụp mắt xuống, chuyển chủ đề sang sức khỏe của Bùi Cánh Hữu."Lát nữa tôi phải tới Hợp Đạt."

Bùi Thanh cúp điện thoại, quay sang nói với Mạc Doãn: "Không biết phải bàn chuyện bao lâu, tôi đưa em về trước vậy."

Mạc Doãn lắc đầu, "Tôi ở đây đợi anh," hắn nâng tập tài liệu trong tay lên mỉm cười, "Giúp anh giải quyết hết cái đống này nhé."

Bùi Thanh chăm chú nhìn Mạc Doãn, nụ cười trên khuôn mặt Mạc Doãn dần dần nhạt đi, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một chút ửng đỏ thẹn thùng, Bùi Thanh câu lấy chiếc cằm rũ xuống của hắn, Mạc Doãn hơi ngước mặt lên, ra điều muốn làm gì làm đi này.

"Đi đi," Hơi thở Mạc Doãn vờn trước chóp mũi Bùi Thanh, "Tôi đợi anh rồi chúng ta cùng nhau về."

Bùi Thanh rời đi.

Mạc Doãn lật qua một trang tài liệu, liếc nhìn chiếc két sắt bên phải bàn. Bùi Thanh không chút cảnh giác đối với hắn, hắn đã sớm nhớ kỹ mật khẩu két sắt trong đầu.

Mạc Doãn lười biếng thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem tài liệu trong tay. Công việc do Bùi Thanh xử lý có cấp độ không cao, thứ mà Mạc Doãn nhìn thấy đều là tài liệu mật thông thường, vẫn chưa thể chạm vào khu vực cốt lõi.

Hắn có vẻ trầm ngâm, ngón tay gõ vào tài liệu, suy nghĩ bay nhanh trong đầu.

Mối quan hệ của hắn và Bùi Thanh hiện đã đạt đến một mức độ nhất định.

Nhưng vẫn không đủ.

Vẫn chưa đến lúc...

Có tiếng gõ cửa văn phòng, là Đinh Mặc Hải.

"Tổng giám đốc Bùi tìm tôi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!