Chương 42: (Vô Đề)

Tả Thần ôm bụng, nhăn nhó xin lỗi Tống Diễn: "Người anh em à, tôi không có ý đó, anh đừng để bụng.

"Tống Diễn rộng lượng không chấp nhặt với anh ta. Sau đó Tống Diễn hỏi Thẩm Úc rất nhiều vấn đề, Thẩm Úc vẫn tỉ mỉ giải đáp từng câu một. Tả Thần nhỏ giọng nói thầm với Tùy Thất và Muội Bảo:"Lần đầu tiên nghe Thẩm Úc nói nhiều như vậy đấy."

Tùy Thất trêu chọc: "Sao, anh ghen à?"

"Làm gì có…" Tả Thần điều khiển Méo Bự Méo Hai chuyển hướng: "Trong từ điển của anh Thần nhà hai người, không có hai chữ ghen tuông."

Muội Bảo rất biết cách nịnh hót: "Anh Thần thật rộng lượng."

Tùy Thất đồng tình.

Từ ngày đó, hai anh em Tống Diễn và Tống Dữ cùng đi chung một chiếc xe trượt tuyết với nhóm bốn người Đội Trốn Khỏi.

Tùy Thất không cố ý che giấu, Tống Diễn cũng nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra cô có không gian tùy thân, nhưng không hề hỏi nhiều.

Cùng nhau lên đường, ăn ngủ cùng một chỗ, lúc bốn người Tùy Thất ăn cơm, cũng thường xuyên gọi hai anh em cùng ăn.

Ban đầu Tống Diễn còn từ chối vài lần, nhưng khi Muội Bảo cầm sữa đã hâm nóng đưa cho Tống Dữ, anh ta lập tức từ bỏ sự khách sáo của người lớn.

Khổ ai cũng không thể để em trai khổ, mạng cũng đã do người ta cứu, còn khách sáo làm gì.

Đương nhiên, anh ta cũng không ăn không, nhận lấy công việc chuẩn bị trước bữa ăn, dọn dẹp sau bữa ăn và cho Méo Bự Méo Hai ăn.

Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo bị cướp mất việc, ai cũng rảnh rỗi đến phát hoảng, một hai cứ bám lấy Tùy Thất học nấu ăn, nhưng tay chân luống cuống lại gây ra đủ thứ rắc rối, cuối cùng bị Tùy Thất đá ba phát ngã sõng soài trên tuyết.

Ngày thứ mười tám sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, nhiệt độ ổn định ở mức -60 độ, số người chơi còn lại chỉ còn 2188 người.

Trên cánh đồng tuyết vô tận, nhóm sáu người Tùy Thất đang được xe trượt tuyết kéo chạy khỏi sương độc.

Méo Bự Méo Hai đang chạy rất nhanh, đột nhiên phanh gấp dừng lại.

Giữa những bông tuyết bay tứ tung, viên đá dịch chuyển giữa cổ hai con mèo lớn lóe lên, ánh lên ánh sáng xanh gấp gáp.....

"Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp, cộp." Sáu cái trán sưng vù ló khỏi xe trượt tuyết.

"Méoo**¥&*%¥*#&."

"&%*Meoo#% áu.

"Méo Bự Méo Hai meo meo một tràng, không biết đang cãi nhau với ai. Mấy người Tùy Thất nhảy khỏi xe trượt tuyết xem xét tình hình, chỉ thấy ánh sáng xanh trên vòng cổ của hai con mèo lớn không ngừng lan rộng, sau đó bao phủ toàn thân."Méo Bự Méo Hai làm sao vậy?"

Muội Bảo lo lắng hỏi.

"Là đá dịch chuyển." Ánh mắt Thẩm Úc dừng lại trên viên đá quý ở giữa vòng cổ: "Chúng sắp được dịch chuyển về Tinh cầu Tuyết Vực rồi."

"Méoo~

"Hai con Tinh Nhung Thú nũng nịu kêu một tiếng, hưởng ứng lời nói của Thẩm Úc. Tùy Thất gãi cằm hai con mèo lớn, cười nói:"Thì ra là sắp về nhà rồi à."

Thời hạn thuê đã hết, những con Tinh Nhung Thú còn ở trên Tinh cầu Sa Nham sẽ được dịch chuyển đồng loạt về Tinh cầu Tuyết Vực.

Cuộc chia tay đến bất ngờ, Tùy Thất tháo đai đeo và miếng lót vai trên người chúng xuống, cuối cùng cho chúng ăn gà nướng thêm lần nữa, Méo Bự Méo Hai vẫn chơi chưa đủ, thịt trong miệng cũng không còn thơm.

Hai đứa trẻ Muội Bảo và Tống Dữ ôm hai con mèo lớn không nỡ buông tay.

Thẩm Úc xoa đầu Méo Bự Méo Hai: "Mấy ngày nay ít nhiều gì cũng nhờ có bọn mi."

Tả Thần khoác vai hai con mèo lớn như anh em tốt nói: "Về rồi cũng đừng quên bọn này nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!