Chương 41: (Vô Đề)

Muội Bảo đi đến bên cạnh Tùy Thất, lo lắng hỏi: "Chị Tùy, có bị thương không?"

Tùy Thất nghiêng cổ cho cô nhóc xem: "Không, tay anh ta không có sức."

"Có một vết hằn đỏ.

"Muội Bảo bất mãn trừng Tống Diễn một cái, Tống Diễn đang cúi đầu lau những giọt nước mắt bị đông thành băng trên mặt Tống Dữ, không hề nhận được đòn tấn công bằng ánh mắt của cô nhóc. Tống Dữ đã khóc rất lâu trong tiết trời tuyết lạnh âm 60 độ, má bị đông lạnh đến mức sưng đỏ nứt nẻ. Tống Diễn không nói lời nào lau sạch những mảnh băng vụn trên mặt cậu bé, trong mắt mang theo vẻ đau lòng và tự trách. Tùy Thất thấy vậy, lấy ra thuốc mỡ trị bỏng lạnh và gel làm lành nhanh từ Kho Hàng Tuỳ Thân ném sang:"Bôi cái này cho em trai đi."

Tống Diễn giơ tay bắt lấy, nhìn tên thuốc, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi vài phần: "Cảm ơn."

"Xem như tôi nợ các người hai mạng."

Quà đáp lễ này có hơi nặng rồi, dù bốn người Đội Trốn Khỏi không ra tay, hai anh em họ cũng chỉ bị loại mà thôi, cũng không thật sự mất mạng.

"Cần mạng của hai người làm gì."

Tả Thần khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tùy Thất: "Trả tiền là được rồi.

"Ô hô, anh Thần thẳng thắn thật. Tùy Thất liếc mắt tán thưởng nhìn Tả Thần. Tống Diễn nghe vậy nhếch mép:"Muốn tiền không có, chỉ có thể lấy mạng trả cho các người."

Tả Thần nghẹn lời, im lặng nửa phút mới huých vai Tùy Thất than thở: "Nữa rồi, cả xe toàn là đồ nghèo."

Tùy Thất và Muội Bảo nhìn nhau cười một lúc lâu: "Câu này quả thật không sai."

Tống Diễn bôi thuốc lên mặt Tống Dữ xong, lại bôi thêm một ít lên tay cậu bé, ngón tay của hai anh em sưng vù như củ cải, bên trên còn có những vết nứt tím tái.

"Sao tay hai người lại bị đông lạnh thê thảm thế này?"

Tả Thần lấy ra hai đôi găng tay đã đan xong từ trong túi, không nói một lời nhét vào tay Tống Diễn: "Cái này tôi mới đan hôm qua, ấm lắm."

Tống Diễn nhìn đôi găng tay nhung màu đen tinh xảo, lại nhìn Tả Thần đầu đinh đeo khuyên mày: "Anh đan?"

Tả Thần nhướng mày, đắc ý nói: "Mới thấy Chức Nữ, chưa thấy Chức Nam bao giờ đúng không."

Tống Diễn đeo găng tay cho Tống Dữ và mình: "Đúng là chưa thấy bao giờ."

"Em trai anh…" Thẩm Úc vẫn im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên quay người nhìn Tống Diễn nói: "Bị PDGD sao?

"Tống Dữ đang áp đôi găng tay lông mềm mại lên mặt bỗng khựng lại, mím môi cúi đầu xuống. Tống Diễn vỗ nhẹ lên lưng cậu bé, cái đầu vừa cúi xuống của cậu bé lập tức ngẩng lên."Bị bệnh không phải lỗi của em, đừng lúc nào cũng cúi đầu.

"Tống Dữ đỏ hoe mắt ừm một tiếng. Ba người Tùy Thất cũng ngơ ngác nhìn Thẩm Úc, Thẩm Úc đặt dây thừng điều khiển xe trượt tuyết vào tay Tả Thần, ngồi vào trong tấm chăn giữ nhiệt."PDGD, hội chứng suy giảm gen năm giác quan, trong vòng sáu tháng sau khi phát bệnh, dây thanh quản, thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác sẽ dần mất đi.

"Căn bệnh thật tàn khốc."Bệnh này có thể chữa được không?" Tùy Thất hỏi.

"Chữa được." Thẩm Úc nói: "Có kim sửa chữa gen phù hợp."

Tống Diễn ôm vai em trai: "Có vẻ cậu rất hiểu về căn bệnh này?"

"Đúng vậy, em trai Thẩm." Tả Thần phản ứng lại, tiến đến trước mặt Thẩm Úc hỏi: "Cậu biết bệnh này từ đâu vậy?

"Tùy Thất và Muội Bảo cũng thẳng lưng nhìn sang cậu ta. Thẩm Úc khẽ cười:"Trước đây tôi từng làm thêm công việc chăm sóc y tế, đã tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh này."

"Ồ~"

Ba người lại thả lỏng dựa người ra sau.

Đôi mắt to vô hồn của Tống Dữ ngơ ngác chớp hai cái, thì ra còn có rất nhiều người mắc phải căn bệnh kỳ lạ này giống cậu bé.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Tống Diễn cũng có chút d.a. o động, ngày thứ hai sau khi Tống Dữ được chẩn đoán ra, hai anh em đã vào trò chơi, còn chưa kịp tìm hiểu kỹ về bệnh tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!