Chương 238: (Vô Đề)

Nhóm người sinh động kể lại một loạt các sự kiện như gặp nguy hiểm ở chợ đen, trốn thoát thành công, bị truy sát, lại được cứu, ở trong biệt thự sang trọng, ôm được chiếc đùi vàng Sâm Việt.

Bốn người đội Săn Lùng Hoang Dã chưa nghe những chuyện phía sau, cũng dựng tai lên chăm chú lắng nghe.

Lục Nhung bật thốt: "Gay cấn thật đấy, như các cô mới gọi là chơi game sinh tồn."

Cô ta ghen tị nói: "Trải nghiệm tuyệt vời thật, chúng tôi không phải đang tìm vật tư thì cũng là đang trên đường đi tìm vật tư, ngày nào cũng bôn ba vì sự sống, mệt mỏi."

"Có thể bình an qua vòng, cũng là một loại may mắn rồi." Tùy Thất nói vậy.

Lục Nhung: "Nói thế cũng không sai."

Trò chuyện xong, mấy người ai về xe nấy đ.á.n. h một giấc ngủ trưa.

Ngủ đến năm, sáu giờ chiều, cả đám lại bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Dưới sự thuyết phục của Lục Nhung, Lâm Phong và Giang Trần cũng xuống xe bán tải phụ nấu cơm.

Trong suốt quá trình, hai người chỉ vùi đầu làm việc, lúc ăn cơm cũng vô cùng im lặng, không nói lời nào.

Mười hai người vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm tối.

Cơm nước xong xuôi, Tùy Thất tìm Lục Nhung đang rửa chén bát bên cạnh xe vật tư, khiêm tốn hỏi: "Cô dạy dỗ Lâm Phong và Giang Trần thế nào vậy?"

Thủ đoạn của Lục Nhung vừa đơn giản vừa thô bạo: "Tôi cho bọn họ uống một ít t.h.u.ố. c câm."

"Cô lại có thứ tốt như vậy sao?" Tùy Thất chìa tay ra: "Cho tôi một ít đi."

Lục Nhung hào phóng chia sẻ, cô ta lôi một vỉ t.h.u.ố. c bằng lá nhôm từ trong túi ra, bên trên có sáu viên, đã dùng một viên.

"Đây là vật tư đặc biệt tôi nhận được ở Tinh cầu Tịch Tức, uống một viên, im một ngày."

Tùy Thất nhìn viên t.h.u.ố. c đã bị lấy đi: "Lâm Phong và Giang Trần mỗi người nửa viên sao?"

Lục Nhung gật đầu: "Ừm ừm."

Cô ta lấy ra một chiếc kéo nhỏ, cắt cho Tùy Thất hai viên cả vỉ nhôm.

Tùy Thất nhận lấy, trong đầu vang lên tiếng thông báo.

[Chúc mừng bạn nhận được vật tư do người chơi Lục Nhung tặng, Viên Thuốc Câm Lặng x 2. Đối tượng mục tiêu uống một viên, sẽ mất giọng trong 24 tiếng, dùng xong sẽ hết.]

Tùy Thất cất t.h.u.ố. c câm vào Kho Hàng Tuỳ Thân, cảm ơn Lục Nhung.

Lục Nhung cất vỉ t.h.u.ố. c vào lại túi áo, xua tay nói: "Không có gì, không có gì."

Đêm xuống, cả nhóm ai về xe nấy nghỉ ngơi.

Tùy Thất dựa vào ghế sau, Muội Bảo nằm trên đùi cô.

Tạm thời cô vẫn chưa buồn ngủ, bèn xắn tay áo lên, ngắm nghía những đốm đen trên cánh tay.

Sau khi được Sâm Việt điều trị, những đốm đen trên người cô không còn lan rộng ra, nhưng những đốm đã có cũng không hề biến mất.

Đốm đen hình thành sớm nhất trên cẳng tay phải cô, màu sắc đậm hơn những chỗ khác rất nhiều.

Tùy Thất chợt nhớ ra, ở sàn đấu của Cuồng Chiến Trong Lồng Xác, có khán giả đã hét lớn một câu: "Rạch đốm đen ra, dùng thứ m.á. u đen ghê tởm của mày ăn mòn con robot kia đi!"

Cô vỗ vào ghế lái của Tả Thần, hỏi để xác nhận: "Anh Thần, lúc ở trên võ đài của Cuồng Chiến Trong Lồng Xác, có phải thân máy của anh đã bị m.á. u của cậu thiếu niên kia ăn mòn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!