Muội Bảo hỏi dồn: "Vài ngày, cụ thể là bao lâu ạ?"
Tùy Thất cũng nói: "Là sống thêm được một ngày hay là chín ngày?"
Thẩm Úc khẽ thở dài: "Cái này thì, tôi cũng không rõ lắm."
Tùy Thất suy nghĩ một lúc, lấy danh thiếp của Sâm Việt từ trong túi áo ra: "Hay là…"
Còn chưa nói hết câu, cô đã thấy một bóng người mờ ảo lướt qua cánh cửa lớn đang mở toang của nhà xưởng cũ.
Bóng người nọ vung tay ném một vật thể không xác định vào, vật thể vẽ một đường parabol trên không, sau đó rơi chính xác xuống bên chân cô.
Sau khi xoay vòng hai lần, làn khói cay nồng lập tức phun trào từ đó.
Là b.o. m khói!
Tùy Thất, Thẩm Úc và Muội Bảo cùng lúc nhấc chân, đá quả b.o. m khói kia bay ra ngoài.
Nhưng làn khói trắng cay nồng đã lan ra, xộc lên khiến người ta chảy nước mắt.
Tầm nhìn trước mắt mờ đi, tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần lại vô cùng rõ ràng.
Nghe có vẻ, ít nhất cũng phải mười mấy người.
Tùy Thất tiện tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt: "Người của chợ đen nhanh thật đấy."
Lái xe bỏ trốn thật sự không đủ kín đáo, cô biết sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Nhưng cũng chẳng sao, những người kia đến một người đ.á.n. h một người, đến một cặp đ.á.n. h một cặp.
Cô lấy Cưa U Minh ra, Muội Bảo nắm chặt Xẻng Bổ Xương, cả hai đã sẵn sàng chiến đấu.
Thẩm Úc lại mỗi tay túm một người chạy về phía xe chở vật tư: "Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đ.á.n. h đ.ấ. m c.h.é. m g.i.ế.c, đối phương vừa đông vừa mạnh, thực lực không rõ, rút lui mới là hành động sáng suốt."
Bọn họ ở rất gần xe chở vật tư, khoảng cách còn chưa đến mười mét.
Lúc Tùy Thất và Muội Bảo ngơ ngác ngồi vào trong xe, Tả Thần và Hàn Yên đã ngồi sẵn trong xe, hơn nữa còn thắt dây an toàn xong xuôi.
Thẩm Úc ngồi vào ghế sau, ngay khoảnh khắc cửa xe đóng lại, Tả Thần nhấn mạnh chân ga, xe chở vật tư "vèo" một tiếng lao ra ngoài.
Xuyên qua làn khói trắng dày đặc, chiếc xe lao như bay ra ngoài.
Tùy Thất ngồi thẳng người, kinh ngạc trước tốc độ bỏ chạy của Tả Thần và Thẩm Úc.
Không ngờ anh Thần và cậu Thẩm gặp chuyện lại dẫn bọn cô rút lui?
Trưởng thành quá đi.
Có đồng đội vừa có thể tấn công vừa có thể rút lui như vậy, thật sự rất có cảm giác an toàn.
Khóe miệng Tùy Thất nở nụ cười mãn nguyện, cô liếc nhìn về phía sau.
Chỉ thấy ở cửa nhà xưởng cũ nát, thấp thoáng mười sáu bóng người mờ ảo đang đứng.
Mỗi người lại vác trên vai một thứ giống như nòng pháo, nòng pháo đồng loạt nhắm thẳng vào xe chở vật tư nhỏ bé.
Trong đó có hai bóng người khẽ động đậy, hai quả pháo điện từ xanh lam chói mắt xé toang không khí, lao thẳng đến xe chở vật tư với tốc độ kinh người.
Ý cười trong mắt Tùy Thất biến mất gần như không còn: "Toang rồi, bọn họ có pháo!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!