Chương 23: (Vô Đề)

Những người chơi khác như hổ đói lao về phía Muội Bảo.

Muội Bảo nhanh nhẹn xoay người, chiếc xẻng trong tay vẽ một đường cong sắc bén trên không trung, chỉ nghe vài tiếng "bụp bụp bụp

"trầm đục vang lên, mấy người chơi ở gần Muội Bảo nhất giống như những viên đá bị máy b.ắ. n đá b.ắ. n ra, bay mạnh rồi rơi xuống nền đất ở phía xa, thổi tung lên những làn bụi. Những người chơi may mắn thoát nạn trợn trừng mắt, tiếng chửi thề liên tục vang lên."Con nhóc thấp bé này mà cũng mạnh như vậy sao?!"

"Tôi vẫn nên giữ mạng để cướp vật tư thôi, chạy trước là thượng sách."

"Đánh không lại, đánh không lại, chuồn thôi."

[Ha ha ha, không hổ là chị gái xì hơi của tôi, ra tay đúng chỗ hiểm.]

[Quả nhiên muốn gây chuyện thì phải xem ban tổ chức, đội Trốn Khỏi bị bao vây trực tiếp rồi, cười ra nước mắt.]

[Thật sự trợn mắt há mồm luôn đấy, chị Tùy phế hạ bộ, Muội Bảo đập đầu, Thẩm Úc cắt cổ, Tả Thần xé thịt, người sau ra tay còn ác hơn người trước.]

[Kinh ngạc thật sự!

Không ngờ đội nhóm hội tụ đủ yếu ớt bệnh tật vô dụng lại chiếm thế thượng phong trong chiến trường nhỏ này!]

[Còn tưởng họ sẽ bị đánh rất thảm cơ, không ngờ sức chiến đấu mạnh như vậy đấy? Tôi thừa nhận trước đây mắt tôi bị mù.]

[Trước đây tôi đúng là nhìn người qua khe cửa, xem thường đội Trốn Khỏi rồi.]

[Những người chơi có thẻ khác cũng bị đuổi theo rất thảm, ngay cả đội của Liên Quyết cũng bị bao vây, nhưng thân thủ của họ tốt, lấy một địch ba.]

[Đội Trốn Khỏi của nhà ta cũng không tệ mà, vũ khí sử dụng phải gọi là vô cùng thuần thục.]

[Lại có trò hay để xem rồi, đợi đến ngày mai, chắc chắn những người chơi sở hữu thẻ vật tư sẽ được thanh lọc trên diện rộng.]

[Đêm nay đã định là một đêm hỗn loạn.]

[Số người chơi tập trung ở thành phố Minh Phong có hơn sáu nghìn người, chút vật tư đó nào có đủ chia.]

[Ai nấy dựa vào bản lĩnh của mình thôi, ban tổ chức đã nói rồi, cướp được là của mình, ngoài những tấm thẻ đó, vật tư cũng vậy.]

"Chị Tùy, Muội Bảo, mau lại đây."

Tả Thần một trước một sau với Thẩm Úc chạy dẫn đầu, gân cổ hét lớn: "Bọn họ bắt đầu cướp vật tư rồi!"

Bốn người tăng tốc, cuối cùng cũng đến được điểm phát vật tư, quảng trường không rộng rãi là mấy đã chật ních người chơi, những thùng gỗ đựng vật tư lớn nhỏ chất cao ngất.

Người chơi tranh cướp vật tư hết lớp này đến lớp khác, đưa mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy đầu người, cảnh tượng chẳng khác nào đi du lịch dịp Quốc Khánh.

Tùy Thất liếc mắt một cái đã thấy Liên Quyết với mái tóc màu bạc dài đến eo, anh vừa mới đưa vật tư trong tay cho Bùi Dực, đã bị người chơi phía sau túm tóc ném ra sau, ánh mắt anh lạnh xuống, Liên Quyết thuận tay vặn cánh tay của người nọ, lạnh mặt đá đối phương ngã sấp xuống đất.

"…

"May mà cô để tóc ngắn. Tùy Thất nhìn xung quanh, nhắm vào một ngôi nhà, tháo cánh cửa của nó ra. Tả Thần chen lấn trong đám đông, cố gắng chen vào trong, nhưng không thể nhúc nhích được chút nào:"Hoàn toàn không chen vào được."

"Không cần phải chen."

Tùy Thất kéo cánh cửa đến trước mặt ba người: "Chúng ta dùng cách bay.

"Mười giây sau, bốn người đội Trốn Khỏi đứng trên bức tường cao bên ngoài quảng trường, hai tay Muội Bảo giơ cao cánh cửa, Tùy Thất đang nằm sấp trên đó. Cô không ngừng di chuyển cơ thể, cho đến khi đầu mình nhắm thẳng vào hướng có vật tư:"Đã nhắm chuẩn mục tiêu, phóng!"

Muội Bảo nghe lệnh, hai tay chợt dùng sức, chỉ nghe "vút

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!