Chương 222: (Vô Đề)

Khoảnh khắc thu tay về, khóe mắt anh lại bắt gặp vành mắt đỏ hoe của Tùy Thất.

Động tác thu tay của anh dừng lại, không thu về nữa, ngược lại còn đưa về phía Tùy Thất.

Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa bên má cô, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ lập tức nhìn về phía anh.

Giọng Liên Quyết lập tức trở nên thật nhẹ, thật trầm: "Sao lại khóc?"

Tùy Thất nghiêng đầu đi: "Tôi không khóc."

Hai giây sau lại nói: "Anh lừa tôi."

Liên Quyết: …

Cuối cùng, anh vẫn phải thỏa hiệp trước đôi mắt ửng đỏ của cô.

Liên Quyết lấy một túi khăn ướt từ trong Tủ Lạnh Tùy Thân ra, rút một tờ, cẩn thận lau sạch bàn tay phải sắp sửa "hiến dâng" của mình.

Sau khi lau xong, Liên Quyết lấy chai nước khoáng trong tay Tùy Thất ra, cất vào Tủ Lạnh Tùy Thân.

Trước khi đưa tay mình cho Tùy Thất, anh hỏi: "Có thể gỡ chip ngụy trang khuôn mặt ra không?"

Đầu óc Tùy Thất đã trở nên mụ mị, cô hỏi lại: "Chip gì?"

Liên Quyết hơi kéo cổ áo bên trái của mình ra, chỉ vào chỗ giao nhau giữa vai và cổ: "Dán ở chỗ này của cô."

Tùy Thất mất hai giây phản ứng, mới sờ lên vai trái của mình.

Mò mẫm một hồi lâu, cuối cùng cô cũng gỡ được chip ngụy trang khuôn mặt ra, tiện tay đặt lên bảng điều khiển ở ghế phụ phía trước.

Cô đã trở lại với khuôn mặt ban đầu.

Lúc này Liên Quyết mới đưa tay ra: "Đây, chai nước cô muốn."

Tùy Thất nắm c.h.ặ. t t.a. y anh, xoa nắn một lúc lâu mới nói: "Đúng là nó rồi."

Cô vặn mu bàn tay Liên Quyết hai cái, hệt như đang mở nắp chai.

Sau đó hơi cúi đầu, áp môi lên mu bàn tay anh, mút nhẹ hai cái như uống nước.

Kế đến, Tùy Thất hoang mang chớp mắt: "Sao không uống được?"

Liên Quyết lập tức đề nghị: "Có muốn đổi sang chai nước khác không?"

Tùy Thất lắc đầu: "Không muốn, tôi đổi chỗ khác uống là được."

Cảm giác ấm áp mềm mại lướt từ mu bàn tay trắng lạnh của Liên Quyết đến những đốt ngón tay thon dài, lại đến phần thịt mềm ở đầu ngón tay.

Có lẽ vì mãi không uống được nước, cơn khát trong miệng Tùy Thất không thể dịu đi, cô nhíu mày, khẽ c.ắ. n "chai nước" mấy cái.

Yết hầu Liên Quyết trượt lên xuống: "Đừng cắn."

Tuy rằng ý thức không tỉnh táo, nhưng Tùy Thất rất nghe lời.

Cô ngoan ngoãn dời răng khỏi ngón áp út của Liên Quyết, dùng môi mút nhẹ.

Liên Quyết nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cổ và tai đỏ bừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!