Chương 21: (Vô Đề)

Bên trong thành phố Minh Phong tĩnh lặng mà hoang vu.

Nơi đây khô hạn quanh năm, nhiều gió ít mưa, kiến trúc chủ yếu là những ngôi nhà trệt thấp.

Nhà cửa cũng được xây bằng sa thạch và đất sét địa phương, tường ngoài dày chắc nhưng cửa sổ nhỏ hẹp, vừa có thể chống lại sự xâm lấn của cát bụi, vừa có thể giữ cho trong nhà mát mẻ.

Thành phố đứng sừng sững trên tinh cầu hoang dã này hoàn toàn không mang phong cách công nghệ cao của thời đại tinh tế.

Mộc mạc, khiến linh hồn ở thế kỷ 21 của Tùy Thất cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Cô và đồng đội tìm một ngôi nhà có cửa ra vào và cửa sổ còn nguyên vẹn ở vị trí cao nhất trong thành phố Minh Phong làm nơi trú ẩn cho đêm nay.

Tùy Thất nhanh nhẹn nhóm lửa, lấy nồi đá chứa đầy nước bên trong khỏi Kho Hàng Tuỳ Thân, bắt đầu nấu.

Tả Thần và Thẩm Úc thành thạo máy móc g.i.ế. c cá cắt miếng.

"Chị Tùy, chúng ta còn mấy con cá nữa?

"Tả Thần nhìn nồi canh cá trắng đục, nhăn mặt hỏi. Thẩm Úc và Muội Bảo cũng đợi Tùy Thất trả lời, vẻ mặt vô cùng tha thiết. Ăn cá liên tục sáu ngày, bọn họ thật sự đã ngán lắm rồi. Tùy Thất cho họ một ánh mắt an tâm:"Ăn hết hai con này, còn lại năm con, ngày mai có thể kết thúc chuỗi ngày ăn cá rồi."

"Cuối cùng cũng xong, nếu còn tiếp tục ăn nữa, tôi cũng biến thành cá luôn mất.

"Tả Thần cảm thán xong, kéo Thẩm Úc ngồi xuống bên đống lửa, xịt thuốc lên chân cho cậu ta. Muội Bảo xoa hai tay đông cứng, nói:"Vậy ngày mai nếu không cướp được vật tư, đợi ăn hết cá rồi, chúng ta có c.h.ế. t đói rồi bị loại không?"

Tùy Thất nhìn khuôn mặt hơi nứt nẻ vì gió thổi của cô nhóc, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng sờ lên, nhất thời có chút xuất thần.

Muội Bảo mới chín tuổi, là người chơi nhỏ nhất trong số tất cả các người chơi, ở độ tuổi của mình, đáng lẽ cô nhóc phải được hưởng sự cưng chiều của cha mẹ ở tinh cầu Lulia ấm áp, sống một cuộc sống vô tư lự.

Chứ không phải chịu đói chịu rét trong trò chơi, chịu đựng những cực khổ mà lẽ ra cô nhóc không cần phải trải qua.

Tùy Thất vốn muốn cùng đồng đội sống sót đến cuối cùng, nhưng nhìn Muội Bảo gầy đi hai vòng, trong lòng không khỏi nảy sinh chút do dự.

Vậy nên cô nhẹ giọng hỏi: "Muội Bảo, tại sao em lại tham gia trò chơi này?"

Muội Bảo dụi chóp mũi đỏ ửng, có chút ngại ngùng cúi đầu: "Em muốn mua một ngôi mộ.

"Ba người nghe thấy câu trả lời bất ngờ đều sững sờ, nhất thời không ai lên tiếng. Trong đầu Tùy Thất còn lóe lên một loạt tình tiết Muội Bảo mắc bệnh nan y, vì chữa bệnh nên không thể không tham gia trò chơi. Một lúc lâu sau, Tả Thần lắp bắp hỏi:"Mua, mua cho ai vậy?"

"Cho ông nội em.

"Ba người thở phào một hơi nhẹ nhõm, không mua cho mình là được. Muội Bảo chống cằm, ánh mắt mơ màng nhìn đống lửa trước mặt:"Lúc còn sống, ông nội thích phơi nắng nhất, em muốn chôn tro cốt của ông ở một nơi chan hòa ánh nắng."

"Nhưng nghĩa trang ở chỗ chúng em vừa tối tăm vừa ẩm ướt, hơn nữa còn có rất nhiều người vứt rác ở đó, em không muốn ông nội ở lại nơi đó."

"Nhưng những khu nghĩa trang tốt lại cần rất nhiều tiền.

"Mặt Muội Bảo nhăn lại như sắp khóc. Tùy Thất chạm vào mũi cô nhóc:"Cho nên Muội Bảo của chúng ta mới tham gia trò chơi này để kiếm tiền nhỉ."

"Dạ." Muội Bảo cong mắt gật đầu, sau đó lại ôm Tùy Thất dán lên: "Chị Tùy, chị tham gia trò chơi này cũng vì thiếu tiền sao?

"Tùy Thất nhắc đến là lại muốn thở dài, xuyên qua rồi còn phải dùng mạng kiếm tiền trả nợ cho nguyên chủ, đúng là trâu ngựa trời chọn. Cô mệt mỏi gật đầu:"Đúng vậy, cha mẹ đều mất, di sản đã tiêu hết, còn nợ năm triệu tinh tế tệ."

"Nhưng…" Vẻ mặt cô phấn chấn hẳn lên: "Chị có một khu mộ rất phù hợp với yêu cầu của em."

"Ánh nắng chiếu rọi, không khí trong lành, hơn nữa còn miễn phí."

"Thật sao?" Muội Bảo ngẩng đầu nhìn cô: "Ở đâu vậy ạ?"

Cô khẽ nhướng đuôi mày: "Sân sau nhà chị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!