Bốn người Tùy Thất thì tùy tiện tìm mấy khối đá trong sân, ngồi xuống gần bốn cục lông trắng kia.
"Tinh cầu Tịch Tức vốn là một tinh cầu vô cùng phồn vinh." Đằng Tam đang nhắm mắt tắm nắng thình lình lên tiếng.....
"Khi đó, nơi đây còn được gọi là Tinh cầu Xanh Mướt, là thiên đường của các người thú."
"Cho đến một ngày vào một trăm năm trước, người thú dạng chó đột ngột hóa điên, sau khi đả thương người khác bừa bãi thì nổ tan xác chết."
"Người thú dạng thủy sinh thì da thịt toàn thân thối rữa hoàn toàn, chỉ để lại một bộ xương trắng."
"Người thú dạng rắn thì vảy trở nên trắng bệch, toàn thân đau đớn không chịu nổi, chọn cách tự sát."
"Người thú dạng có cánh thì đột nhiên sản sinh độc tố cực mạnh trên bộ lông mà bọn họ vốn lấy làm tự hào, cả tộc trúng độc chết."
"Hàng ngàn chủng tộc đã tuyệt chủng trong đợt thảm họa kia, số người thú có thể tiếp tục sống sót, ít ỏi chẳng là mấy."
Đằng Tam dừng lại một lúc lâu, mới tiếp tục nói.
"Sau đó, Cục Giám sát An ninh Tinh Tế điều tra phát hiện, không khí trên tinh cầu này đã biến đổi. Nồng độ oxy tăng vọt, đồng thời còn xuất hiện thêm một thành phần không xác định, họ đặt tên cho nó là AIR-Y12."
Đằng Tam ngồi dậy nhìn Tùy Thất: "Mùi hương lạ mà cô ngửi thấy, là mùi của Y12."
"Thông qua hô hấp, thành phần này tiến vào m.á. u của người thú, dẫn đến việc cấu trúc gen thay đổi đột ngột, gây ra một loạt phản ứng dị hóa đủ để gây tử vong."
"Sau đó, những gen lặn đột biến kia lại được truyền từ đời này sang đời khác trong quá trình sinh sản của chủng tộc."
"Chúng tôi xem như đã may mắn, tuổi thọ chỉ ngắn hơn một chút." Đằng Tam mỉm cười: "Nhưng trong một trăm năm qua, nồng độ oxy trên tinh cầu này ngày càng cao, hàm lượng Y12 trong không khí không những không giảm đi mà còn tăng lên, môi trường sống ngày càng khắc nghiệt."
"Ngay cả chúng tôi, những người thú Đằng Biến có thể sinh sản vô tính cũng đã ngừng sinh sản, không thể tạo ra sự sống mới nữa."
"Ba ngày nữa, đợi sau khi bốn người chúng tôi c.h.ế. t đi, chủng tộc này cũng sẽ tuyệt chủng."
Trong sân đá bỗng chốc trở nên im lặng.
Khi nói những lời này, giọng điệu của Đằng Tam rất tùy ý, nhẹ như lá khô rơi xuống đất, nhưng lọt vào tai bốn người đội Trốn Khỏi lại nặng tựa ngàn cân.
Không khí vốn là sợi dây nối dài sự sống, nay lại hóa thành thòng lọng gỉ sét siết chặt những vết nứt gen.
Một trăm năm qua, tiếng khóc nỉ non khi chào đời của mỗi đứa trẻ người thú đều đang lặp lại vòng luân hồi nghẹt thở của tổ tiên.
Mấy người ngồi trong sân im lặng rất lâu, đối mặt với quá khứ nặng nề như vậy, những lời an ủi nói ra ngược lại có vẻ không đủ chân thành.
Trong sự im lặng day dứt đến khó chịu, Tùy Thất đột ngột bật dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh Đằng Tứ.
Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo cũng đứng dậy theo, bám sát sau lưng cô.
Đằng Tứ đã biến thành hình dạng nữ giới nằm trên bệ đá, sắc mặt xám xịt, không còn động đậy.
Tùy Thất nhìn Đằng Tam: "Đằng Tứ còn sống không?"
Đằng Tam ôm Đằng Tứ đang thở yếu ớt vào ngực: "Vẫn còn chút hơi thở."
"Vậy thì tốt rồi." Tùy Thất lấy thuốc tiêm tối ưu hóa gen từ Kho Hàng Tùy Thân ra.
Trên vỏ hợp kim màu trắng bạc có khắc một dòng chữ nhỏ: Chuyên dùng cho người thú Đằng Biến.
Thẻ Hộp Mù SSS của cô thật hiểu chuyện, vật tư mở ra cái nào cũng hữu ích.
Cô đưa ống tiêm cho Đằng Tam: "Tối ưu hóa gen lặn, sự dị hóa khiến tuổi thọ giảm mạnh cũng sẽ cải thiện, hôm nay chắc chắn Đằng Tứ không c.h.ế. t được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!