Tả Thần thở dài: "Ngày hôm nay hệt như một giấc mơ vậy."
Tùy Thất vô cùng đồng ý: "Dân bản địa trên Tinh cầu Tịch Tức thật sự rất đặc biệt."
Muội Bảo tháo b.í. m tóc của mình: "Đây là lần đầu tiên em thấy người thú đó, họ đặc biệt thật."
"Thật sự rất đặc biệt." Thẩm Úc tháo b.í. m tóc còn lại của Muội Bảo: "Những người thú trước đây tôi thấy chỉ có một phần đặc điểm của động vật, không giống họ, hoàn toàn biến thành hình thú."
"Hơn nữa…" Thẩm Úc thấp giọng nói: "Tuổi thọ của những người thú đó rất bình thường, không có gì khác với chúng ta."
Những lời của Đằng Nhất đè nặng trong n.g.ự. c bốn người.
Những chuyện như sống c.h.ế. t quá nặng nề, bọn họ vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt.
Tùy Thất trở mình, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: "Ngủ đi, ngày mai tắm táp cho mấy cục lông trắng thật sạch sẽ nào."
Bọn họ ngủ một giấc không quá yên ổn, trời vừa tờ mờ sáng, tất cả đều đã tỉnh.
Nơi góc sân đặt hai vại nước cao cỡ nửa người, bên trong chứa đầy nước, Tùy Thất dùng nồi nấu mì múc một ít ra, nhóm lửa đun lên.
Tả Thần tìm được mấy chiếc bát đá, bốn người tháo mặt nạ dưỡng khí ra, lần lượt múc nước từ trong nồi, súc miệng rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, bốn người ngồi trên phiến đá, ăn bánh mì cắt lát dày và cơm nắm.
Ánh mặt trời ôn hòa rọi xuống sân, làn gió nhẹ thổi qua mang theo từng cơn mát lạnh.
Đội Trốn Khỏi đang yên lặng ăn sáng, cửa ngôi nhà đá phía tây sân "két" một tiếng mở ra.
Bốn cục lông trắng tay ngắn chân ngắn xếp hàng bò ra, mắt còn díp lại đi đến bên vại nước mà Tùy Thất vừa múc nước.
Đằng Tứ đi đầu tiên dùng chân sau đạp mạnh một cái, nhảy lên treo ngược mình bên mép vại nước, chiếc sừng trên đầu cắm xuống nước, không nhúc nhích nữa.
Đằng Tam, Đằng Nhị, Đằng Nhất cũng làm theo y hệt, mép vại nước tròn trĩnh nhanh chóng treo đầy bốn cục lông trắng tròn vo mũm mĩm.
Muội Bảo nuốt miếng bánh mì trong miệng xuống, hỏi: "Chị Tùy, họ đang làm gì vậy?"
"Giống như chúng ta, họ đang ăn cơm thôi." Tùy Thất cắn một miếng cơm nắm: "Trong nước có rất nhiều vi sinh vật."
Muội Bảo nhìn chằm chằm bốn cục lông trắng không chớp mắt: "Dễ thương quá đi."
Tả Thần liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt: "Cách ăn cơm này cũng đặc biệt thật."
Thẩm Úc chống cằm quan sát một lúc, cúi đầu nhìn quang não: "Tám giờ rồi."
Đã đến giờ tạo vật tư.
Trong tay Muội Bảo có thêm một chú gấu bông bằng nỉ lông màu nâu nhạt, gấu bông mặc quần yếm sọc xanh dễ thương, giữa quần có một chiếc túi lớn, đáng yêu hết nấc.
Thẩm Úc mở ra một gói dây buộc tóc đủ màu sắc.
Tả Thần cầm gương trang điểm cầm tay, tự ngắm mình trong gương: "Chậc, nhan sắc thượng hạng."
Thẩm Úc cho anh ta ánh mắt "không dám đồng tình".
Hai người bắt đầu một trận đấu có giá trị tổn thương bằng không.
Tùy Thất nhanh chóng xử lý xong cơm nắm, đeo lại mặt nạ dưỡng khí, kiểm tra vật tư mà mình mở ra.
Bánh Bao Lúa Mạch Nguyên Cám x 1, Nước Có Ga 500ml x 1, Thuốc Tiêm Tối Ưu Hóa Gen x 1, Nồi Sắt Lớn x 1.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!