Chương 13: (Vô Đề)

Bốn người bám chặt vào vách đá, không dám lơ là dù chỉ một chút.

Sức lực Muội Bảo lớn, nhưng người nhẹ cân, bị gió lớn thổi cho lắc lư không ngừng, không cẩn thận đạp hụt chân, suýt nữa đã trượt xuống vách đá.

Tùy Thất luôn chú ý đến cô nhóc, nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay của cô nhóc, che chắn ở bên trái cô nhóc, Thẩm Úc cũng tăng tốc, che ở bên phải cô nhóc, còn Tả Thần thì canh giữ ngay phía dưới Muội Bảo.

Nhân lúc gió lớn tạm ngừng, bốn người nhanh chóng leo lên trên.

Ngay khoảnh khắc cả đội tiến vào cửa hang, tia chớp lóe lên xé toạc đám mây đen kịt, tiếng sấm đinh tai nhức óc ầm ầm nổ vang, mưa to như thác đổ từ trên không trút xuống.

Tinh cầu Sa Nham vốn nổi tiếng khô hạn, trong giây lát đã bị bão táp dữ dội nhấn chìm.....

Mấy người Thẩm Úc ngơ ngác nhìn màn mưa đen kịt kia, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Tùy Thất đưa tay búng một cái: "Đừng ngẩn ra đó."

Tả Thần quay đầu, ngơ ngác nhìn cô: "Cơn bão trăm năm khó gặp trên Tinh cầu Sa Nham, không ngờ lại thật sự bị chị đoán trúng."

Thẩm Úc nghiêng người dựa vào vách đá, cười khẽ: "Suýt nữa thì thật sự thành chuyến đi một ngày rồi."

Muội Bảo dựa vào chân Tùy Thất, bị gió lạnh ở cửa hang thổi đến run cầm cập.

Tùy Thất dắt cô bé vào trong hang động, sau đó lấy xác Hắc Trần Thú từ Kho Hàng Tuỳ Thân ra, cắt mấy nhát lấy xuống tấm lông dày của nó, tìm mấy viên đá dài nhọn làm đinh, đóng tấm lông lên cửa hang, che đi gió lạnh thấu xương và tiếng mưa rơi tầm tã bên ngoài.

Muội Bảo đi khắp nơi trong hang động xem xét, phát hiện một chỗ lõm hình tròn, trông rất thích hợp để nhóm lửa, hứng khởi chạy đi báo cho Tùy Thất.

"Muội Bảo giỏi quá, chúng ta đi nhóm lửa ngay thôi."

Tả Thần và Thẩm Úc cũng không rảnh rỗi, trong hang động xem như rộng rãi này, tìm được một nồi đá nhìn vẫn ổn và mấy miếng vải rách đầy bụi bẩn.

"Nồi đá có thể dùng để nấu cơm, mấy miếng vải rách này... chắc là vô dụng nhỉ." Tả Thần chụm hai ngón tay cầm miếng vải rách, không chắc chắn lắm hỏi Thẩm Úc.

"Trong mắt chúng ta thì vô dụng, nhưng trong mắt chị Tùy chắc chắn hữu ích.

"Thẩm Úc khẳng định. Tả Thần thành công bị thuyết phục:"Rất có lý.

"Lúc hai người đưa nồi đá và miếng vải rách cho Tùy Thất, cô đã nhóm xong lửa, hang động tối tăm trở nên sáng sủa. Đúng lúc cái nồi đá kia có thể vững vàng đặt lên hố tròn đã nhóm lửa."Không tệ lắm, lát nữa rửa sạch, khử trùng, lấy hai con cá hầm canh uống." Tùy Thất nói.

"Vậy mấy miếng vải rách này có ích không?" Tả Thần tò mò hỏi.

"Đương nhiên là có ích rồi." Lớp học phổ cập kiến thức của Tùy Thất lại bắt đầu online: "Xé chúng thành những dải vải, dùng mỡ Hắc Trần Thú tan chảy thấm đẫm quấn vào cành cây, sau khi đốt lên là thành đuốc dùng rất ổn."

Ba đồng đội gà mờ đều lần lượt giơ ngón cái lên.

Các cư dân mạng đang xem livestream cũng bày tỏ tán thưởng sâu sắc:

[Không phải cô ta là người trong đầu lúc nào cũng chỉ có yêu đương độc ác sao, sao lại giống đại lão sinh tồn nơi hoang dã thế???]

[Ai mà biết được, trường chúng tôi tuyên truyền đủ loại sự tích độc ác của cô ấy, không ai nói cô ấy biết sinh tồn cả, hơn nữa thoạt nhìn cô ấy cũng không hề xấu xa, chỉ là một nữ sinh đại học bình thường thôi.]

[Là bạn cùng bàn cũ từng tận mắt chứng kiến hành vi xấu xa của Tùy Thất, tôi cũng hơi hoang mang rồi, cô ta thật sự rất lợi hại.]

[Đội Trốn Khỏi, mở màn đã vả mặt.]

[Không ngờ Tinh cầu Sa Nham lại mưa thật, hơn nữa còn là giông bão! Đây là lần mặt tôi bị vả sưng nhất trong năm nay.]

[Ai mà chẳng vậy chứ, nhưng mặt của cái người tên Lâm Phong kia chắc là sưng nhất.]

[Có cá, có nước, có lửa, có nơi trú ẩn ấm áp, không ngờ đội vô dụng bị cả mạng chế nhạo lại sống thoải mái nhất, khó tin thật.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!