Trần Miên Miên rất nhanh đã thấy Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu đứng bên cạnh cửa, cô nắm tay chú rể đi tới.
Trần Mưu nhìn em gái trước mắt mình mặc lễ phục, trong lòng có thể nói là trăm vị tạp trần, hắn nhìn Trần Miên Miên từ một đứa con gái bẻ gãy sừng dê trở thành một cô gái trưởng thành xinh đẹp như trước mặt, cô rốt cuộc cũng đã mặc váy cưới, có người dựa vào cả đời.
Trần Miên Miên gọi một tiếng, anh ba.
Trần Mưu duỗi tay nắm lấy tay Nguyên Phi Hòa, sau đó cùng nhau đi lên, cậu đi đến trước mặt của Trần Miên Miên, nói:
"Miên Miên, hôn lễ vui vẻ."
Trần Miên Miên nói:
"Anh Phi Hòa có sao không? Sắc mặt sao mà khó coi đến thế."
Nguyên Phi Hòa nghe vậy cười cười, nhẹ nhàng nói không có gì.
Chú rể đứng bên cạnh Trần Miên Miên có chút nhút nhát, anh giống như Trần Miên Miên, cũng gọi một tiếng anh ba.
Trần Mưu chuyển ánh mắt qua trên người chú rể, cậu đã không ở bên cạnh Trần Miên Miên lâu lắm rồi, lâu đến mức giữa hai người cơ hồ đã hình thành một bức tường ngăn cách, tuy rằng cậu từ miệng của Trần Miên Miên đại khái hiểu được quá trình quen biết, yêu nhau mà cô và người đàn ông này đã trải qua, nhưng cậu rất khó lấy tâm trạng bình tĩnh mà đối mặt với chồng của em gái mình.
Vì thế, Trần Mưu chỉ nhíu mày, sau đó không thoải mái mà ừ một tiếng.
Trần Miên Miên đã sớm biết Trần Mưu nghĩ gì, cô và Trần Mưu đã năm sáu năm không gặp nhau, hơn nữa Nguyên Phi Hòa còn mất tích theo, chuyện tìm kiếm Trần Mưu làm cô rất tuyệt vọng.
Khi Trần Miên Miên chết sống gì vẫn không chịu từ bỏ, hầu như mọi người đều uyển chuyển khuyên bảo thì Trần Mưu đã trở lại, chẳng những trở lại mà cậu còn cùng Nguyên Phi Hòa trở về.
Khoảng thời gian năm năm, trên người cậu không có sự thay đổi nào, thời gian như đã bỏ quên cậu.
Trần Miên Miên nói:
"Anh, anh đừng giận dỗi nữa, mau đến đây đi, em có chừa chỗ cho hai anh nè..."
Cô vừa nói vừa dẫn Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa đến chỗ mà cô cố tình chừa lại.
Trên bàn này có năm sáu người đang ngồi, đều là bạn bè, người thân có quan hệ tốt nhất của Trần Miên Miên, trong đó còn có Tiếu Vanh, bạn tốt của Trần Mưu, cậu ta uống không ít rượu, thấy Trần Mưu đến liền lớn giọng nói:
"Trần Mưu, cái thằng này không phúc hậu tí nào cả! Miên Miên kết hôn mà mày không đến chúc mừng!"
Trần Mưu nói:
Tao tự phạt ba ly.
Cậu nói xong liền bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, Nguyên Phi Hòa ngồi ở bên cạnh cậu nhưng không ngăn cản.
Rượu có chút cay, Trần Mưu uống xong trên mặt liền hiện lên một tầng đỏ bừng, Tiếu Vanh thấy sắc mặt của Nguyên Phi Hòa không tốt lắm nên không gây khó dễ cho hắn, chỉ là hỏi Trần Mưu đã đi đâu, sao mấy ngày quan trọng thế này thì không tới.
Khoảng thời gian Trần Mưu mất tích, thằng bạn tốt Tiếu Vanh này cũng luôn tìm Trần Mưu, nhưng giống như Trần Miên Miên, cậu ta không có thu hoạch được gì, mà thậm chí, cậu ta còn bi quan hơn Trần Miên Miên một ít, cậu ta hoài nghi có phải Trần Mưu chọc phải kẻ thù nào rồi bị người ta đắp xi măng quăng xuống biển rồi không.
Cũng may mọi lo lắng đó đều đã qua, cuối cùng, Trần Mưu cũng đã trở lại mà không bị thương gì.
Trần Mưu uống hết tất cả ly rượu người ta kính Nguyên Phi Hòa, tửu lượng của cậu thật ra cũng không tính là quá tốt, cho nên rất nhanh đã có chút hơi say.
Nguyên Phi Hòa vẫn luôn mỉm cười nhìn Trần Mưu uống rượu, thường thường ăn chút đồ ăn nhưng không có ý ngăn cậu.
Tiếu Vanh đã lâu không tụ hợp với thằng bạn tốt này, hôm nay có cơ hội tất nhiên sẽ không buông tha cho Trần Mưu, cậu ta lôi kéo Trần Mưu tiếp tục vung quyền uống rượu, khắp bàn tràn đầy không khí vui vẻ.
Nguyên Phi Hòa.
Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên ở đằng sau, Nguyên Phi Hào ngay từ đầu còn không nghe ra được chủ nhân của giọng nói này, nhưng khi hắn quay đầu lại thì thấy được một người đàn ông mặc âu phục đang đứng cách đó không xa – Trần Trí Tường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!