Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa đang ở rất xa, trong mắt hắn tràn ngập sự quyết tuyệt, cậu muốn nhanh chóng chạy nhanh đến ôm chặt Nguyên Phi Hòa, nhưng phát hiện bản thân không thể cử động.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Trần Mưu, đã lâu không gặp."
Nước mắt của Trần Mưu tràn ngập trong hốc mắt, cậu nói:
"Phi Hòa, em rất nhớ anh."
Nguyên Phi Hòa nghe được lời nói của Trần Mưu, nhưng không làm ra biểu cảm cảm động nào, thay vào đó, trên mặt hắn là sự lạnh nhạt chưa bao giờ có, hắn hơi ngẩng cằm, ánh mắt nhìn về phía Trần Mưu như đang nhìn một vật chết.
Trần Mưu cảm thấy không đúng, hoặc là nói, từ thời khắc mà cậu bị Nguyên Phi Hòa đông lại, hết thảy đều không đúng. Lúc trước, cậu thấy Nguyên Phi Hòa bị khinh nhục, nhưng bây giờ đây hắn lại biến thành một linh hồn vẹn toàn.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Trần Mưu, em mong anh hạnh phúc sao?"
Hắn nói câu đó xong, đứng dậy từ trên ghế, đi đến bên cạnh Trần Mưu.
Bóng đêm xung quanh đi theo Nguyên Phi Hòa mà càng dần trở nên đậm hơn, Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa đi đến trước mặt cậu, chậm rãi cong eo, hôn lên môi cậu.
Đó là một nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi giao nhau, như muốn dung hợp cả hai linh hồn, Nguyên Phi Hòa ôm lấy khuôn mặt của Trần Mưu, động tác cực kì dịu dàng, chỉ là hàm răng gặ, m cắn đôi môi của Trần Mưu cho đến khi nó rách da mới dừng lại.
Nguyên Phi Hòa lặp lại một lần nữa:
"Trần Mưu, em hi vọng anh hạnh phúc sao?"
Trần Mưu gật đầu, có lẽ mọi thứ đều sẽ thay đổi, nhưng đáp án này của Trần Mưu thì chưa từng thay đổi.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em biết chuyện xảy ra sau đó là gì không?"
Biểu cảm của Trần Mưu cứng đờ, cậu biết Nguyên Phi Hòa đang hỏi đến khung cảnh mà chính cậu không nhìn được.
Nguyên Phi Hòa nói:
Em muốn biết không?
Kỳ thật, Trần Mưu không muốn, cậu sợ, cậu sợ đến không chịu được, chỉ là nội tâm phẫn nộ lại làm cậu không tự chủ được mà gật đầu, cậu muốn nhìn bảo bối của cậu sẽ bị đám người đó tổn thương như thế nào, sau đó cậu sẽ tìm những người đó đòi lại toàn bộ.
Nhìn thấy Trần Mưu gật đầu, Nguyên Phi Hòa cười, nụ cười của hắn vẫn dịu dàng như thế, nhưng bên trong sự dịu dàng đó lại chứa đầy sự lạnh lẽo, hắn vẫy tay một cái, Trần Mưu lại thấy một khung cảnh xuất hiện trước mặt cậu.
Khung cảnh đó là Nguyên Phi Hòa mặt mày trắng bệch, dại ra ngồi dựa vào mép giường, ánh mắt đờ đẵn nhìn Vương Tử Chiếu đang kêu r. ên điên cuồng, vì đau mà ngất xỉu.
Nguyên Phi Hòa từ chiếc quần mới cởi ra, lấy điện thoại, run rẩy gọi một dãy số, hắn nói:
"Trần Trí Tường, tôi tìm được người ghép tủy thích hợp cho Trần Miên Miên rồi."
Rõ ràng, mạch lạc nói tin tức của người ghép tủy cho Trần Trí Tường, Nguyên Phi Hòa chậm rãi cuộn tròn người, hắn nhìn Vương Tử Chiếu đã mất đi ý thức, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
Mưu Mưu.
Nước mắt của Trần Mưu trong nháy mắt liền rơi xuống, cậu dùng tay ôm ngực mình, cảm giác bản thân không thể thở được.
Nhưng mà Nguyên Phi Hòa trong bóng đêm nhìn thấy Trần Mưu đau đớn muốn chết lặng thì lại nở nụ cười, trong ánh mắt của hắn hàm chứa sự khinh miệt và lạnh nhạt, hắn nói:
"Trần Mưu, Vương Tử Chiếu lừa Nguyên Phi Hòa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!