Trần Mưu cảm thấy bản thân đang trôi lơ lửng trên không trung, từ rất xa cậu nhìn thấy một chiếc xe tải, dưới chiếc xe đó là một thi thể bị đè không ra hình người.
Tiếng khóc của Nguyên Phi Hòa ở phía xa xa truyền đến, Trần Mưu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa đang quỳ gối bên cạnh một thi thể, tuyệt vọng nắm lấy cổ của thi thể đó.
Trần Mưu lúc này mới nhận ra khung cảnh này rất quen thuộc, cậu nhớ lại rồi, thi thể kia là Trần Mưu – cậu đã trở lại.
Trên người Nguyên Phi Hòa đầy những vết máu, hắn khóc thút thít, giọng nói khàn lạc. Mọi người vây xem đều khe khẽ nói chuyện làm cho hiện trường càng trở nên hỗn loạn.
Không biết qua bao lâu, xe cấp cứu và cảnh sát giao thông mới chậm chạp chạy đến, Nguyên Phi Hòa bị người ta kéo ra, mất hồn mất vía nhìn thi thể của Trần Mưu bị người ta nâng lên xe, khuôn mặt của hắn dại ra như thể linh hồn đã bay ra khỏi cơ thể.
Trần Mưu bị tông không nhẹ, ngay cả phòng cấp cứu cũng không vào mà trực tiếp khiêng đến nhà xác.
Sau đó, là lễ tang.
Mẹ của Trần Mưu còn ở trong tù cho nên đến tham dự buổi lễ chỉ có người nhà họ Trần và Nguyên Phi Hòa.
Sức khỏe của ông già không tốt không thể đi đến nghĩa trang, vì thế vào ngày mà tro cốt của Trần Mưu được hạ táng, cũng chỉ có Trần Miên Miên, Trần Trí Tường và Nguyên Phi Hòa.
Ba người ở trước mắt nhưng chỉ có hai người chảy nước mắt.
Trần Miên Miên khóc khàn cả giọng, Nguyên Phi Hòa thì im lặng rơi lệ, sắc mặt của hắn cực kì tiều tụy, hiển nhiên là đã lâu không nghỉ ngơi.
Trần Miên Miên nói với Nguyên Phi Hòa:
"Nguyên Phi Hòa, anh của em hi vọng anh sẽ sống thật tốt, dù cho anh ấy có đi rồi thì anh cũng không nên hành hạ bản thân,"
Nguyên Phi Hòa không đáp lại, hắn rũ đầu, hơi thở thoi thóp.
Trần Miên Miên khóc nức nở nói:
"Anh ba của em thích anh nhất."
Nguyên Phi Hòa nói:
Anh biết.
Trên mặt của hắn còn có vết thương do Trần Mưu đánh, khóe miệng và khóe mắt xanh tím, môi rách da, tất cả đều chứng minh mối quan hệ không quá hài hòa của hai người.
Nhưng mà tuy rằng như thế, Nguyên Phi Hòa vẫn còn tình yêu đối với Trần Mưu, hắn cũng tin rằng Trần Mưu cũng yêu hắn.
Hiện thực đã chứng minh suy nghĩ của Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu dùng tính mạng của mình, chứng minh tình yêu của cậu.
Trần Mưu đã chết, vì đẩy Nguyên Phi Hòa ra mà cậu bị xe tông phải, thi thể bị nghiền ép, nát tan, Nguyên Phi Hòa thậm chí còn không dám đi xem.
Trần Trí Tường và Trần Miên Miên đi trước, để lại Nguyên Phi Hòa ở đó. Nguyên Phi Hòa chậm rãi ngồi quỳ xuống đất, dùng tay vuốt ve những dòng chữ khắc trên bia mộ.
Khu đất này, bên trái là mộ của Trần Mưu, bên phải trống không, trên bia mộ đó không khắc thiếp vàng gì mà chỉ khắc tên của Nguyên Phi Hòa.
Trời bắt đầu hạ những cơn mưa nhỏ, Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa, lại cảm thấy đau lòng.
Nguyên Phi Hòa chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi xuống nghĩa trang, đón lấy màn mưa, ngồi xuống dưới ghế lái.
Từ nghĩa trang trở về, Trần Mưu cực kì lo lắng, đoạn đường núi chênh vênh, bây giờ trời còn nổi một ít gió, phía trước dãy núi còn có sương mù, làm cho khung cảnh có vẻ âm u và tĩnh lặng.
Nguyên Phi Hòa như mất hết hồn vía, may mà tốc độ lái xe của hắn đủ chậm, từ đỉnh núi đến chân núi, tốc độ không vượt quá 30 cây.
Đỗ xe tại gara xong, Nguyên Phi Hòa không xuống xe, hắn ghé lên tay lái, bả vai run rẩy từng cơn, hiển nhiên là đang khóc.
Trần Mưu lơ lửng trên không trung muốn an ủi Nguyên Phi Hòa một chút, nhưng cậu không thể lại gần, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, như đang xem một vở kịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!