Kết quả xét nghiệm vừa có, dự cảm của Trần Mưu trở thành sự thật.
Tủy của hắn và Trần Miên Miên không thích hợp, chuyện này có nghĩa Trần Miên Miên mất đi phần lớn hi vọng.
Mà Trần Trí Tường không có quan hệ huyết thống với Trần Miên Miên, tất nhiên cũng không có khả năng cứu lấy cục diện này. Anh ta cùng Trần Mưu đến bệnh viện lấy kết quả, kì tích mà Trần Mưu khát vọng cuối cũng vẫn không xuất hiện.
Trần Mưu không muốn đến phòng bệnh thăm Trần Miên Miên, cậu không thể đối mặt với ánh mắt mong chờ của Trần Miên Miên, em gái mà cậu vẫn luôn yêu thương mới hai mươi tuổi, bạn trai còn chưa có, còn cả một đoạn thời gian dài tươi đẹp trong cuộc sống nữa mà.
Chỉ là trời cao lại trêu đùa Trần Mưu, làm cho Trần Mưu nhất thời không thể nào phản ứng.
Trần Trí Tường đứng ở bên cạnh Trần Mưu, cùng hút thuốc lá, trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, chỉ là trong mắt lộ ra bi thương nhàn nhạt, anh ta nói:
"Trần Mưu, tôi lúc trước vẫn không hiểu vì sao cha lại muốn đón cậu về, đến khi ông ấy sắp qua đời, ông mới nói cho tôi biết lý do. Trần Mưu hiện tại đã biết, cậu liếc mắt nhìn Trần Trí Tường một cái, không nói gì. Trần Trí Tường nói:"Tôi không phải là con ruột của ông, chỉ có Trần Miên Miên và cậu thôi."
Trần Trí Tường nghĩ, có lẽ đây là lý do vì sao cha Trần luôn nghiêm khắc với anh ta, từ nhỏ đến lớn, Trần Trí Tường chưa từng giống như những đứa trẻ khác nhào vào lòng cha mình mà làm nũng.
Ông cũng đối xử với Trần Miên Miên và Trần Mưu rất khoan dung, còn với Trần Trí Tường thì biến thành nghiêm túc và nghiêm khắc.
Trần Mưu nghe vậy liền cười trào phúng, cậu nói:
"Trần Trí Tường, đây là lý do vì sao anh không đến gặp mặt ông ấy lần cuối à?"
Trần Trí Tường không nói gì, xem như cam chịu.
Trần Mưu nói:
"Ông ấy không thích anh? Nếu không thích anh thì giao nhà họ Trần cho anh làm gì? Nếu không thích anh thì vì sao lúc thân thể không ổn thì nói cho anh biết anh và ông ấy không phải cha con ruột? Mặc anh hiểu lầm như thế để anh có thể tiếp tục đối xử tốt với Trần Miên Miên có phải hơn không?"
Tay kẹp điếu thuốc của Trần Trí Tường run lên.
Trần Mưu bị chuyện của Trần Miên Miên làm cho phiền lòng, cậu hoàn toàn không muốn tham gia vào mấy chuyện lan man của nhà họ Trần. Cậu thấy Trần Trí Tường dại ra, liền cười nhạo một tiếng, ném gạt tàn thuốc vào trong thùng rác, sau đó đi về phía phòng bệnh trên lầu.
Trần Trí Tường nhìn bóng dáng của Trần Mưu, không biết đang nghĩ cái gì.
Trần Mưu ở cửa nghe được tiếng cười của Trần Miên Miên, cậu có chút kinh ngạc, đẩy cửa vào liền thấy Nguyên Phi Hòa đang nói chuyện phiếm với Trần Miên Miên, mà trên khuôn mặt của Trần Miên Miên thiếu đi vài phần u buồn đã có từ mấy ngày trước, hiển nhiên là sau khi bị đả kích vì căn bệnh nghiêm trọng của mình, bây giờ cô nhóc đã bình ổn lại.
Trần Miên Miên thấy Trần Mưu đến, liền nói:
Anh, anh đến rồi.
Trần Mưu ừ một tiếng, cậu đi qua sờ sờ đầu của Trần Miên Miên:
Nói chuyện gì thế?
Trần Miên Miên nói:
"Anh Nguyên nói là sẽ bảo anh cạo thành đầu trọc với em."
Trần Mưu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Nguyên Phi Hòa một cái, sau đó nói với Trần Miên Miên:
"Được thôi, anh ba cạo với em."
Trần Miên Miên thấy Trần Mưu đáp ứng đơn giản như thế càng cười vui hơn, cô nhóc nói:
"Em mới không cần đâu, đầu mặt anh bẹp như thế, cạo xong chắc chắn rất khó nhìn."
Nguyên Phi Hòa nghe vậy liền cười:
"Đầu của anh tròn này, để anh cạo cùng em được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!