Chương 32: Anh họ của Vương Miện

Đến giờ tan tầm, lúc Trần Mưu ra khỏi công ty, Nguyên Phi Hòa đã đậu xe ở bên ngoài chờ cậu.

Trần Mưu ngồi xuống ghế phụ, vừa đeo dây an toàn vừa nói:

"Sao hôm nay đến sớm thế?"

Khi trước, vào giờ này thì tương đối kẹt xe, cậu ra công ty rồi phải đợi Nguyên Phi Hòa trong chốc lát nữa.

Nguyên Phi Hòa nói:

Tan làm sớm.

Vì là thời điểm tan ca nên trên đường kẹt xe cứng ngắc, vốn dĩ đoạn đường chỉ cần mười phút đã đến thì nay lại mấy hơn một tiếng, khi đến nhà hàng thì đã sắp bảy giờ.

Cũng may, Nguyên Phi Hòa đã đặt bàn trước, Trần Mưu đói đến mức da bụng dán vào da lưng.

Không khí trong nhà hàng rất tốt, ánh đèn hơi tối càng làm cho không khí càng thêm ái muội, nhà hàng này nổi danh dành cho các cặp đôi yêu nhau, vừa vào nhà hàng liếc mắt một vòng thì đã thấy, trên cơ bả tất cả các khách hàng đều có đôi có cặp.

Trần Mưu đói muốn điên, đầu bếp vừa lên món đã cúi đầu ăn, Nguyên Phi Hòa vẫn ưu nhã như cũ, hắn thấy Trần Mưu ăn nghiêm túc như thế thì biểu cảm trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ cưng chiều.

Trần Mưu nhanh chóng giải quyết xong một miếng bít tết rồi ngẩng đầu lên lần nữa mới thấy Nguyên Phi Hòa không ăn được mấy miếng, cậu nói:

"Sao thế... đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Do em ăn quá nhanh thôi."

Trần Mưu bất đắc dĩ nói:

Em đói bụng quá...

Thật ra từ trước đến nay cậu đi ăn với Nguyên Phi Hòa đều ăn như thế, ăn gì cậu cũng quen thói ngấu nghiến, nhưng Nguyên Phi Hòa vẫn luôn nhai chậm nuốt kĩ, cho nên rất hay xảy ra trường hợp Trần Mưu đã ăn xong nhưng lại phải chờ Nguyên Phi Hòa.

Ăn cơm quá nhanh cũng không phải là một thói quen tốt, lúc trước Nguyên Phi Hòa có sửa lại cho Trần Mưu, nhưng hiệu quả không lớn lắm đến cuối cùng thì hai người cũng bỏ cuộc, Trần Mưu vẫn ăn theo thói quen cũ của mình.

Trần Mưu ăn xong bít tết rồi ăn thêm một ít tráng miệng ngọt, nhưng vẫn không cảm thấy no. Nguyên Phi Hòa thấy rõ, hỏi Trần Mưu có muốn ăn thêm một phần bít tết nữa không.

Trần Mưu nghĩ một hồi cũng bảo thôi, buổi tối ăn no tám phần là được rồi, ăn nó quá ngủ không được.

1

Nguyên Phi Hòa chậm rãi ăn hết phần bít tết của mình, lau miệng lúc đang định tính tiền thì người phục vụ đi tới, đưa đến bàn của Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp.

Người phục vụ nói:

"Tiên sinh, đây là hoa của vị tiên sinh bàn kia tặng cho ngài."

Động tác trên tay của Nguyên Phi Hòa ngưng lại, nhìn theo phương hướng mà người phục vụ kia chỉ.

Trong một góc phòng, dưới ánh đèn lờ mờ là một người đàn ông không thấy rõ mặt, hắn ta nhìn thấy Nguyên Phi Hòa nhìn vị trí của hắn thì liền đưa ly kiểu cách Trung Quốc chứa rượu vang đỏ lên, hiển nhiên hắn ta là người đã tặng hoa hồng.

Nguyên Phi Hòa thấy được người nọ nhưng không nhận lấy bó hoa trong tay của người phục vụ, mà là trực tiếp dắt tay Trần Mưu, nói:

Tính tiền.

Người phục vụ thấy vậy tất nhiên sẽ không không biết điều nữa, người đó nhìn thoáng qua Nguyên Phi Hòa rồi xoay người đi về phía vị tiên sinh bên kia nói rõ tình huống một chút.

Vị tiên sinh đó đối với lời cự tuyệt của Nguyên Phi Hòa cũng không kinh ngạc, nhưng gã không vì thế mà chọn lùi bước, mà là chờ đến khi Nguyên Phi Hòa nắm tay Trần Mưu cùng đi ra ngoài thì đi đến trước mặt Nguyên Phi Hòa – đến nỗi bó hoa bị Nguyên Phi Hòa từ chối kia cũng bị gã ném vào thùng rác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!