Bởi vì chuyện của mẹ cậu mà Trần Mưu tan làm sớm.
Tuy rằng Trần Mưu đã đuổi Trương Quân Dao đi, nhưng trong đầu cậu vẫn nhớ như in cái khuôn mặt làm người ta muốn bỏ cũng bỏ không được kia.
Trong một khoảng thời gian rất dài Trần Mưu sống cùng Trương Quân Dao, cậu luôn tự hỏi tại sao mẹ của mình không giống mẹ của người khác, rốt cuộc bản thân đã làm gì sai mà mẹ của cậu hận cậu như thế.
Thêm một khoảng thời gian dài nữa, Trần Mưu không thèm nghĩ. Trên thế giới này có một số người không đáng được làm mẹ, như là Trương Quân Dao, cũng có một số người thì không có tư cách có được tình thân, như là Trần Mưu.
Vào bãi đậu xe trước nhà, Trần Mưu ngồi trên xe có chút thất thần.
Trên đường về, Nguyên Phi Hòa có gọi điện thoại cho cậu hỏi Trần Mưu khi nào về, Trần Mưu bảo hắn ăn trước đi đừng chờ mình.
Nguyên Phi Hòa rất mẫn cảm phát hiện tâm trạng chùng xuống của Trần Mưu vì thế liền hỏi Trần Mưu xảy ra chuyện gì.
Trần Mưu im lặng thật lâu mới bắt đầu kể chuyện của Trương Quân Dao, cậu nóiTrương Quân Dao đến tìm em.
"Sau khi rời khỏi căn nhà kia, cậu không còn gọi Trương Quân Dao một tiếng mẹ nữa. Nguyên Phi Hòa nghe Trần Mưu nói thế nên kinh ngạc sửng sốt một lát, hắn nói:"Bà ta ra tù?
"Trần Mưu thấp giọng ừ một tiếng. Nguyên Phi Hòa nói:"Cục cưng, em về trước đi để anh nấu món em thích, đừng nghĩ nhiều, ngoan."
Trần Mưu nghe giọng nói của Nguyên Phi Hòa, buồn bực trong lòng cũng tán đi rất nhiều, cậu nhớ lại cái câu nguyền rủa khi trước của một người, nhưng không thành sự thật, cậu không vì tính cách của mình mà cô đơn cả đời mà còn có người nguyện ý bên cạnh cậu.
Đến nhà, Nguyên Phi Hòa đã nấu xong thức ăn, đang chờ Trần Mưu.
Trần Mưu đổi giày liền vào nhà bếp, cậu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa đang ngồi trước bàn, trên bàn còn có một chai rượu vang đỏ Khai Phong.
Nguyên Phi Hòa kêu Trần Mưu ngồi xuống, sau đó hắn đứng dậy rót rượu cho Trần Mưu.
Mùi rượu thơm tho, tinh khiết rót vào trong ly thủy tinh càng có vẻ mỹ vị, Trần Mưu cầm lên nhấp một ngụm, lúc này cậu mới bắt đầu kể chuyện, cậu nói:
"Em không biết vì sao bà ta còn tìm đến em."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, chuyện này không phải em sai."
Hắn ở bên Trần Mưu không lâu đã biết được chuyện về mẹ của Trần Mưu.
Gia đình của Nguyên Phi Hòa tuy rằng cũng không coi là hạnh phúc nhưng so với hoàn cảnh của Trần Mưu thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Về chuyện Trần Mưu bị ngược đãi, Nguyên Phi Hòa chỉ có thể không ngừng nói với Trần Mưu rằng cậu không sai, hắn biết Trần Mưu tuy rằng không đề cập tới, nhưng có một số việc dù cho có dành ra cả đời cũng không thể quên được.
Trần Mưu lại uống một ngụm rượu, cậu nhìn Nguyên Phi Hòa, hỏi một câu:
"Em nên đối xử với bà ta thế nào đây?"
Ánh mắt của Nguyên Phi Hòa lập tức dịu dàng, hắn không nghĩ đến Trần Mưu sẽ lấy chuyện này ra để hỏi hắn, kì thật, có đôi lúc Trần Mưu theo chủ nghĩa đại nam nhân, hầu như không có thói quen uống rượu thương lượng với Nguyên Phi Hòa những việc thế này.
Dịu dàng trong mắt của Nguyên Phi Hòa sắp tràn ra, hắn nói:
"Em đừng lo lắng, chuyện rồi cũng sẽ giải quyết được mà thôi."
Trần Mưu nhấp môi ừ mọt tiếng, hiển nhiên không phát hiện được lời nói của Nguyên Phi Hòa sẽ trở thành sự thật.
Buổi tối hôm nay, Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu lại làm tình, Nguyên Phi Hòa vẫn ở trên, Trần Mưu cũng ngoài dự đoán mà không giãy giụa.
Cậu uống ít rượu nên đầu có chút choáng váng, lúc Nguyên Phi Hòa đè lên, người cậu chỉ cứng đờ một chút rồi nhanh chóng thả lỏng.
Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu bằng ánh mắt dịu dàng đến cực điểm, quả thật giống như hắn đang nhìn trân bảo có một không hai trên thế giới này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!