Nguyên Phi Hòa đã đi rồi, mang theo khuôn mặt đẫm máu lái xe đi rồi.
Trần Mưu thần hồn phách lạc ngồi trên ghế sô pha, phát ngốc mà nhìn chằm chằm cánh cửa đang mở rộng kia, trên mặt đất đều là mảnh đèn nhỏ bằng gốm sứ và máu tươi của Nguyên Phi Hòa.
Trần Mưu cũng không biết mình ngồi bao lâu, chờ cậu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ thì thấy trời đã tối đen – cậu đã ngồi trên sô pha suốt một ngày trời.
Trên mặt đất, máu tươi đã kết thành từng khối.
Trần Mưu đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy chổi và cây lau nhà, cậu gom sạch sẽ mấy mảnh sứ rồi dùng cây lau nhà lau vết máu trên mặt đất.
Buổi tối 12 giờ đêm, vẫn không có tin gì từ Nguyên Phi Hòa. Trần Mưu do dự một lát, lấy điện thoại gọi cho Nguyên Phi Hòa.
Điện thoại vang lên vài tiếng liền có người bắt máy.
Alo.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Nguyên Phi Hòa, giọng của hắn có vẻ rất bình tĩnh như thể chuyện cãi nhau với Trần Mưu lúc sáng như không có vậy.
Trần Mưu chần chờ hai giây mới hỏi một câu:
"Anh có sao không? Có đi bệnh viện xem chưa?"
Nguyên Phi Hòa nói:
Anh không sao.
Trần Mưu nói:
"Xin lỗi... Do em quá kích động."
Nguyên Phi Hòa ừ một tiếng rồi sau đó không tiếp tục nói chuyện nữa, hắn không nói tha thứ cho Trần Mưu hay trách cứ Trần Mưu cái gì. Trong lúc nhất thời, Trần Mưu không biết Nguyên Phi Hòa rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu không nói gì liền nói:
"Không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây."
Trần Mưu vội nói:
"Anh ở đâu? Tối nay anh không về sao?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Chúng ta cần bình tĩnh lại."
Hắn nói xong câu này liền cúp máy, không cho cơ hội để Trần Mưu nói tiếp. Trần Mưu nhìn chằm chằm di động trong chốc lát rồi tiện tay ném điện thoại đi, đổ oặt ra giường.
Ngày hôm sau, Trần Mưu dậy sớm đi làm.
Sau khi đến công ty, Trần Mưu nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Trần Trí Tường.
Nói thật, từ lúc sống lại cho đến nay, Trần Mưu và người anh trai này của cậu thân thiết hơn rất nhiều, nguyên nhân thì cũng bất đắc dĩ. Dù cho Trần Trí Tường muốn khuyên Trần Mưu thêm vài câu, ngay cả cha Trần và Trần Miên Miên đều rất quan tâm đến sức khỏe về thể xác lẫn tinh thần của Trần Mưu.
Nhưng hai người bọn họ không thể gặp mặt Trần Mưu mỗi ngày được, vì thế chuyện hỏi Trần Mưu cho rõ, chỉ có thể rơi xuống đầu Trần Trí Tường.
Trần Trí Tường hỏi:
"Cậu.... Hôm qua chắc không bị gì đâu?"
Hôm trước, Trần Mưu mới dùng bữa một nửa đã bỏ đi, sau đó là Trần Miên Miên gọi điện cho Trần Mưu không được nên phải gọi cho Nguyên Phi Hòa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!