Chương 15: Em gái, Trần Miên Miên

Trần Mưu nghe thấy giọng nói của Nguyên Phi Hòa liền rùng mình, cậu quay đầu, nhìn chằm chằm Nguyên Phi Hòa, nói:

"Phòng đọc sách sao lại bị khóa?"

Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn căn phòng đó một cái rồi tùy tiện nói:

"À, tiện tay khóa thôi, sao thế?"

Không biết vì sao, vừa nghe xong câu trả lời của Nguyên Phi Hòa, trong lòng Trần Mưu liền nhảy ra hai từ: Râu Xanh. Nhưng chưa chờ cậu nhớ kĩ lại thì cậu phát hiện cậu cũng không biết hai từ này có nghĩa là gì.

Nguyên Phi Hòa thấy vẻ mặt rối rắm của Trần Mưu, hỏi một câu:

"Sao không nói gì thế?"

Trần Mưu nhìn chăm chăm Nguyên Phi Hòa, không nói gì chỉ xoay người khập khiễng bước đi.

Nguyên Phi Hòa nhìn bóng dáng có vẻ suy yếu của Trần Mưu, ý cười trên khuôn mặt cũng phai nhạt đi một ít.

Trần Mưu trở lại phòng, chuyện đầu tiên cậu làm là cầm lấy điện thoại mở trình duyệt, sau đó tìm hai từ Râu Xanh, cậu phát hiện Râu Xanh là một câu chuyện cổ tích, cũng từng được chuyển thể thành phim điện ảnh, nhưng nội dung đại khái kể về một người đàn ông giết chết vợ của mình, sau đó giấu thi thể trong tầng hầm, cuối cùng là bị người vợ sau mới cưới phát hiện chuyện này.

Trần Mưu nhìn chằm chằm di động nửa ngày, cũng không hiểu rõ tại sao bản thân lại nhớ ra từ này.

Lúc Trần Mưu đang dùng điện thoại tìm tòi, thì Nguyên Phi Hòa cũng bước đến, hắn ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, sau đó nói:

"Mưu Mưu, suy nghĩ gì thế?"

Trần Mưu trầm mặc trong chốc lát mới trả lời:

"Nguyên Phi Hòa, nếu về sau anh dám động thủ với em như thế, em liền..."

Cậu vốn dĩ muốn nói em sẽ chia tay với anh, nhưng lời nói vừa đưa đến miệng thì lại không nói nên lời.

Nguyên Phi Hòa một chút cũng không để ý, nói:

Thì thế nào?

Trần Mưu rít từ trong kẽ răng:

Em liền đánh anh.

Nguyên Phi Hòa nghe xong câu này liền cười, hắn nói:

"Bé yêu ơi, em thật là quá đáng yêu mà, sao anh lại càng ngày càng yêu em thế này."

Trần Mưu hừ lạnh một tiếng.

Nguyên Phi Hòa thấy vẻ mặt của Trần Mưu có vẻ không vui, liền nói:

"Anh có lấy cho em chút thuốc chống viêm, em uống đi."

Trần Mưu vốn dĩ không muốn, nhưng tưởng tượng đến khuôn mặt sưng to của mình liền không thoải mái mà cầm lấy thuốc, Nguyên Phi Hòa ngồi ở bên cạnh nhìn, trên gương mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Hắn nói:

"Mưu Mưu, hai ngày này em đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Trần Mưu không nói chuyện, nghĩ thầm nếu không thì sao, lỡ mà đi ra ngoài để người khác nhìn thấy, thì để cho mấy người đó biết mình bị đánh à.

Nhưng mà Trần Mưu tuy rằng muốn giấu chuyện này đi, nhưng cũng không quá dễ dàng, bởi vì cậu đã có tiền án rồi. Ngày hôm sau, lúc tiếp tục xin nghỉ thêm một hôm, thì cậu liền nhận được một cuộc điện thoại từ Trần Miên Miên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!