Chương 8: (Vô Đề)

"Cậu từng gặp cô gái tên Trần Lăng Huyên ở Ban Nghệ thuật, người mà Giang Diệc Nhiên thích chưa?" Dương Thư Tuyết bỗng nhiên hỏi.

"Hả?" Phương Hạm ngơ ngác.

Cô biết Giang Diệc Nhiên có thích một cô gái nào đó, nhưng chưa bao giờ gặp người ấy. Lúc mới nhập học có nghe loáng thoáng là có một cô như thế, nhưng vì bệnh tật nên cô hay phải nhập viện, bạn bè cũng ít, mọi chuyện lớn nhỏ trong trường phần lớn đều là do Dương Thư Tuyết kể lại.

"Chưa từng gặp đâu." Phương Hạm lắc đầu, "Chắc là xinh lắm nhỉ?"

"Không phải chỉ là xinh, mà là SIÊU ĐẸP luôn đó!" Dương Thư Tuyết vung tay khoa trương, giọng đầy ngưỡng mộ: "Giống như visual của nhóm nhạc nữ ấy! Cao, gầy, da trắng nữa! Mắt thì sáng lấp lánh!"

"Mình từng gặp cô ấy một lần lúc đến trung tâm Chính giáo để làm giấy tờ, chắc cô ấy cũng đang làm hồ sơ gì đó."

"Ngay lúc nhìn thấy cô ấy mình đã cảm giác như có ánh sáng toả ra luôn á! Mà cô ấy không hề chảnh nha, còn mỉm cười với mình một cái nữa kìa. Trời ơi lúc đó tim mình như tan chảy một nửa luôn!"

Dương Thư Tuyết vừa kể vừa như chìm vào hồi ức đẹp đẽ ấy.

Phương Hạm chưa từng gặp cô gái đó, nhưng nghe Dương Thư Tuyết khen nức nở như vậy, cũng có thể tưởng tượng ra người đó hẳn phải rất xinh đẹp. Không trách được Giang Diệc Nhiên lại thích cô ấy.

Người toả sáng thường sẽ ở bên cạnh một người cũng toả sáng như mình. Trừ khi bản thân mình cũng có thể phát sáng, nếu không thì… chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Phương Hạm thu tầm mắt khỏi sân bóng, cúi đầu nhìn nền đất dưới chân, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.

Cô chỉ là một người rất đỗi bình thường, thậm chí còn không xinh đẹp bằng chị gái Phương Vi.

Phương Vi cũng cao, gầy, da trắng, hồi còn học đại học có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Nhưng không hiểu sao cuối cùng lại chọn một người trong số đó trông khá bình thường, Quan Huống.

Dù vậy, hai người sau khi cưới sống rất hoà thuận, cũng xem như là hạnh phúc rồi.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi họ hàng tụ họp, ai cũng khen Phương Vi xinh đẹp. Còn đến lượt Phương Hạm thì chỉ thở dài tiếc nuối: "Dạo này con đỡ bệnh chưa? Sau này có hy vọng khỏi hẳn không?"

Nói gì đến chuyện toả sáng, Phương Hạm chỉ mong mình có thể sống khoẻ mạnh, bình an mà thôi.

Với cô, như vậy đã là một điều quá xa xỉ rồi.

Nửa cuối tiết thể dục hôm ấy, Phương Hạm không nói gì nhiều.

Trong lòng có chút nặng nề, cô cũng chẳng còn hứng thú gì để xem mấy bạn nam chơi bóng, liền rủ Dương Thư Tuyết ra một góc ngồi học bài, hai người cùng nhau ôn lại công thức và kiến thức môn Hóa.

Sắp hết tiết, thầy thể dục không biết từ đâu lại xuất hiện, gọi mọi người tập hợp. Dặn dò vài câu rồi mới cho giải tán.

Phần lớn các bạn vừa nghe hết tiết là thu dọn đồ đi luôn, chỉ còn mấy nam sinh ham chơi vẫn cố ở lại tranh thủ đánh thêm vài phút bóng.

Phương Hạm quay lại lớp ngồi vào chỗ thì Giang Diệc Nhiên vẫn chưa quay về.

Cô vừa lấy sách vở môn Hóa ra chuẩn bị thì ngẩng đầu lên, đã thấy bóng dáng gầy gò trắng trẻo của cậu thiếu niên bước vào lớp, tay còn cầm một chai nước khoáng đã uống dở.

Tuy đang là mùa đông, nhưng Giang Diệc Nhiên lúc nào cũng mặc đồ không dày, như thể không hề thấy lạnh.

Cậu mặc bộ đồng phục sạch sẽ, trán và tóc ướt đẫm mồ hôi, như vừa từ trận bóng quay về. Dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt cậu càng nổi bật với lông mày sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, môi đỏ răng trắng, toát lên vẻ đẹp điển trai đến hút mắt.

Cậu thong thả bước từ phía trước lớp về chỗ ngồi phía sau. Phương Hạm cứ thế lặng lẽ dõi theo từng bước chân cậu, ánh mắt vô thức nhìn theo không dứt.

Giang Diệc Nhiên vừa vận động xong vẫn còn hơi thở d ốc, giọng nói cùng nhịp thở như quyện lại thành thứ cảm giác bồng bột, hoang dại – đậm chất tuổi trẻ.

Vừa về đến bàn, cậu liền cởi phăng chiếc áo khoác đồng phục treo trên lưng ghế, rồi mở chai nước khoáng, ngửa đầu uống cạn một hơi.

Phương Hạm ngồi yên tại chỗ, đôi mắt mở to hơn một chút.

Làn da cậu vốn trắng, khi ngửa đầu uống nước, yết hầu nơi cổ càng rõ mồn một, trượt lên trượt xuống theo từng ngụm nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!