Trước khi tặng quà, Phương Hạm đã rất lo lắng. Không ngờ tặng rồi lại càng hồi hộp hơn.
Trái ngược hoàn toàn với sự bất an của cô, Giang Diệc Nhiên thì lại vô cùng bình thản.
Anh vốn đã quen với việc nhận quà và thư tình từ con gái. Có điều, việc Phương Hạm tặng thì hơi bất ngờ thật.
Ấn tượng của cậu về cô bạn cùng bàn này khá mờ nhạt, chỉ biết thành tích học tập của cô ấy rất tốt, nhưng vì hay đau ốm nên thường xuyên phải nằm viện, hiếm khi đến lớp. Ngoài ra thì chỉ thấy cô là kiểu con gái ngoan ngoãn, hiền lành, ít nói.
Mà kiểu con gái như vậy, cậu vốn không có hứng thú. Cậu cũng biết mình và mấy "học sinh giỏi" như cô ấy chẳng cùng một thế giới, bình thường cũng chẳng để ý đến mấy.
Nhưng vừa nãy nghe cô giải thích, cậu liền hiểu ngay.
Dù sao thì cũng là bạn cùng bàn, mấy lần cô không đi học, cậu giúp nhận bài tập với đề thi rồi tiện tay để lên bàn cô thôi.
Phương Hạm vốn không thích giao tiếp, lại luôn lủi thủi một mình, có khi món quà này là người nhà cô bảo mua rồi đưa cho cậu cũng nên.
Mà thật ra, cậu cũng chẳng giúp cô được bao nhiêu. Lúc phát đề hay tài liệu chỉ tiện tay để xuống bàn, thậm chí có mấy lần cô nhút nhát hỏi cậu hôm nay có phát gì không, cậu còn trả lời qua loa, thái độ không mấy vui vẻ.
Dù sao thì cậu cũng chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện đó. Còn cảm thấy mấy người học sinh giỏi hay để ý tiểu tiết như cô có phần phiền phức.
Giang Diệc Nhiên chưa ngồi xuống được bao lâu, thì giáo viên dạy toán đã bước vào lớp từ bên ngoài.
Phương Hạm cố gắng thu lại tâm trạng, kìm nén cảm giác hồi hộp đang dâng trào khi phải ngồi cạnh cậu bạn này.
Giáo viên bước lên bục giảng, còn chưa nói câu nào, cả lớp đã bị bao trùm bởi một luồng áp lực vô hình. Không khí ồn ào của giờ ra chơi lập tức bị bóp nghẹt, chẳng còn ai nói chuyện nữa.
"Không nói nữa à? Vừa nãy còn rôm rả lắm mà, chắc ai cũng nghĩ mình làm bài tốt lắm nhỉ?"
Giọng giáo viên vang lên, cả lớp im phăng phắc.
Lần này lớp họ thi không tốt, không có ai vượt mốc 140 điểm, trong khi lớp bên cạnh lại có tới mấy bạn làm được. Giáo viên dĩ nhiên không hài lòng.
Phương Hạm ngồi ngay ngắn dưới lớp, liếc mắt nhìn sang thì thấy Giang Diệc Nhiên vẫn ung dung nghịch điện thoại dưới bàn, chẳng buồn để tâm gì đến lời thầy.
Cô không kìm được mà lén nhìn sang. Dường như cậu đang nhắn tin với ai đó.
Dù giáo viên không cấm mang điện thoại, nhưng hầu hết học sinh cũng không ai dám nghịch điện thoại trắng trợn như Giang Diệc Nhiên ngay trong giờ học như thế này.
Cậu ấy đang nói chuyện với ai vậy?
Ý nghĩ ấy vụt qua đầu cô, nhưng lời thầy giáo đã nhanh chóng kéo cô về thực tại.
"Nói tiếp đi chứ? Mới nãy còn thấy vui vẻ lắm mà."
"Cả lớp không có nổi một đứa làm được hơn 140 điểm, bình thường thì ra vẻ giỏi giang lắm, làm bài tập toàn đúng hết. Thế mà đến khi thi thì lộ hết cả."
"Nói ai thì người đó tự hiểu."
Giọng giáo viên lạnh lùng. Dù biết không phải đang nói riêng mình, Phương Hạm vẫn không tránh khỏi cúi gằm mặt xuống.
"Các em học là vì ai? Không phải vì thầy, cũng không phải vì ba mẹ các em. Đề lần này khó thì khó, nhưng có đến mức để trống hết không? Hả? Có đứa còn vẽ tranh lên đề thi cho thầy, giỏi thật đấy."
"Đề và phiếu trả lời vừa nãy lớp trưởng phát hết rồi chứ?"
…
Vì thành tích thua lớp bên, giáo viên dạy toán tỏ rõ sự thất vọng, khiến không khí tiết học trở nên căng thẳng nặng nề.
Phần đầu đề thi là mấy câu cơ bản, thầy giảng qua loa rồi chuyển sang phần khó hơn. Phương Hạm lặng lẽ lấy sổ ra ghi chép lại để sau này còn tổng hợp sai sót làm sổ tay ôn tập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!